Chương 25: (Vô Đề)

Cô bắt đầu lặp đi lặp lại, không sợ người khác phiền mà gọi tên anh.

Trong đầu, bên tai là giọng nói cuốn theo ý cười nhàn nhạt của cô, uyển chuyển nhu hòa, so với tưởng tượng thì còn thu hút hơn.

Lục Ngộ An nâng mí mắt lên nhìn về phía nơi khác, ánh mắt dần sâu hơn.

Nguyễn Huỳnh gọi mấy tiếng rồi mới dừng lại hỏi:

"Lời xin lỗi này của tôi vẫn được tính là có thành ý chứ?"

Lục Ngộ An yên lặng một chút, vẫn cười: Tính chứ.

À — Nguyễn Huỳnh kéo dài âm cuối trêu chọc:

"Thật sự chỉ có thể là tính thôi hả?"

...

Lục Ngộ An tự biết mình đã rơi vào bẫy của cô, nghiêm mặt nói: Cực kỳ có thành ý.

"Cái này còn tạm được." Ánh mắt Nguyễn Huỳnh nhìn thẳng về phía trước, khóe môi khẽ cong: Lục Ngộ An.

Lục Ngộ An: Hửm?

Giọng nói của anh rất thấp rất trầm, so với lời trước đó Nguyễn Huỳnh nghe được thì càng có sức hấp dẫn hơn: Cái gì?

Nguyễn Huỳnh mất tập trung sờ tai, lơ đãng nói: Mấy giờ anh nghỉ?

Cuộc gọi của hai người vẫn chưa ngắt.

Lục Ngộ An quét mắt nhìn đồng hồ trên tường:

"Có phải cô sắp tới nhà rồi không?"

Nguyễn Huỳnh ngước mắt, nhìn thấy cổng tiểu khu ở không xa:

"Đúng, sắp vào bãi đậu xe rồi."

"Nghỉ ngơi sớm một chút." Lục Ngộ An nói:

"Thứ bảy tám giờ tôi sẽ đến bệnh viện."

Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt: Được, ngủ ngon.

Lục Ngộ An: Ngủ ngon.

Lái xe vào bãi đậu xe xong, Nguyễn Huỳnh nhấc chân đi về phía thang máy.

Vào giờ này, phần lớn các hộ gia đình đều đã ngủ. Tiểu khu yên tĩnh, gió trở nên lớn hơn.

Đi vào thang máy, Nguyễn Huỳnh dựa vào trong góc nghỉ ngơi.

Khi lơ đãng nhìn về phía mặt kính của thang máy, cô nhìn thấy biểu cảm không giống thường ngày của mình. Khi cô gọi điện thoại với Lục Ngộ An thì khóe miệng cong lên, vẫn còn để lại đường cong mờ.

Chăm chú nhìn chốc lát, Nguyễn Huỳnh một lần nữa không nhịn được cười.

-

Thời gian của ngày làm việc hành chính đều khiến người ta cảm thấy khó qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!