Chương 19: (Vô Đề)

Nguyễn Huỳnh mờ mịt, không hiểu lắm về ý trong lời này của cậu: "Anh trai em không cho em ở trong nhà anh ấy à?"

Trần Tịnh Dương chớp mắt, ý thức được hai người vẫn chưa tới bước đó.

Cậu ở trong lòng xem thường Lục Ngộ An hai giây, cáo trạng với Nguyễn Huỳnh: "Tạm thời chưa nói, nhưng mỗi ngày đều ghét bỏ em, muốn để em biết điều mà cút đi."

Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười: "Ghét bỏ em cái gì?"

"Ghét bỏ em thức khuya uống rượu lãng phí cuộc đời." Trần Tịnh Dương rất tủi thân: "Không phải người trẻ tuổi đều như vậy sao? Cuộc sống giống như anh trai em thì ai mà chịu được chứ, cuối tuần nghỉ không phải đi đến bệnh viện thì sẽ đến viện mồ côi viện dưỡng lão hỗ trợ."

Nói đến đây, cậu nhớ tới rồi hỏi: "Chị Nguyễn Huỳnh, ngày mai chị cùng tụi em đi đến viện mồ côi không?"

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc: "Ngày mai tụi em đi đến viện mồ côi à?"

Trần Tịnh Dương nghiêng đầu: "Đúng vậy, chị không biết à?"

Đương nhiên Nguyễn Huỳnh không biết, hai ngày nay cô và Lục Ngộ An cũng không liên lạc.

Mấy ngày trước cô hỏi Lục Ngộ An thứ bảy mời anh uống rượu, khi anh nói tuần sau uống thì cũng không nói là thứ bảy đi đến viện mồ côi. Cô còn tưởng rằng anh có sắp xếp thường ngày khác.

Hai người yên tĩnh một lúc.

Trần Tịnh Dương nói thầm: "Em còn tưởng rằng anh ấy sẽ gọi chị đi cùng chứ."

Chuyện này mà cũng không mời người ta đi cùng, chẳng trách chị Nguyễn Huỳnh của cậu lại đi quán bar với người đàn ông khác.

Nguyễn Huỳnh cũng không biết những gì Trần Tịnh Dương nghĩ, cô im lặng một lúc rồi tò mò hỏi: "Mình thường anh ấy đều đi một mình sao?"

Trần Tịnh Dương: "Đa số thời điểm là vậy, thỉnh thoảng sẽ có đồng nghiệp ở bệnh viện đi cùng. Tuần này đúng lúc em không có việc gì nên đi cùng anh ấy."

Nói xong, Trần Tịnh Dương gửi lời mời đến Nguyễn Huỳnh: "Chị Nguyễn Huỳnh ngày mai chị rảnh không? Có muốn đi cùng tụi em không?"

Nguyễn Huỳnh vốn định đồng ý, nhưng lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện cô phải cùng Thôi Trị ăn cơm.

"Có chút không khéo, ngày mai chị có bữa cơm."

Trần Tịnh Dương trừng lớn mắt, ra hiệu về phía bên cạnh: "Cùng vị Tổng giám đốc Triệu này à?"

"Không phải." Nguyễn Huỳnh bật cười, ăn ngay nói thật: "Với người lớn, đã hẹn trước đó rồi."

Nghe vậy, Trần Tịnh Dương thoáng yên tâm một chút.

Hai người thì thầm nói chuyện một lúc, biết được Nguyễn Huỳnh có thể uống rượu, Trần Tịnh Dương giới thiệu cho cô mấy món thương hiệu trong quán.

Tửu lượng của Nguyễn Huỳnh không tốt không xấu, qua vài ly đỡ ghiền, biết được bản thân mình uống đủ rồi, cô bèn dừng lại.

Uống đến gần xong, Triệu Kinh Vĩ và Úc Đình Quân cũng đã bàn luận ổn thỏa rồi.

Nguyễn Huỳnh đi nhà vệ sinh, khi ra ngoài, cô đã đi thanh toán trước. Cô không muốn nợ nhân tình người khác, đặc biệt là kiểu người trong quan hệ hợp tác như Triệu Kinh Vĩ.

Thanh toán xong, Nguyễn Huỳnh vừa quay đầu thì chạm mặt Triệu Kinh vĩ.

"Vẫn bị cô giành trước rồi." Triệu Kinh Vi nhìn qua cô, thở dài.

Nguyễn Huỳnh cười nhạt một tiếng: "Đây là chuyện đã nói trước rồi mà."

Triệu Kinh Vĩ không có cách nào: "Đi thôi, tôi lái xe đến, tôi đưa cô về nhé."

"... Không cần đâu." Nguyễn Huỳnh nhìn anh ta: "Bạn của tôi sẽ đến đón tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!