Chương 10: (Vô Đề)

Khi Lục Ngộ An gọi điện thoại tới, Nguyễn Huỳnh đang ngẩn người trong quán cà phê của Tư Niệm.

Buổi chiều thứ hai quán cà phê không có nhiều người, mọi người đều giống như con lười vậy, uể oải ngồi không trên ghế. Ánh nắng nóng hổi mà rõ ràng bên ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào càng khiến người ta buồn ngủ.

Chuông điện thoại vang lên, kéo suy nghĩ của Nguyễn Huỳnh về.

Nhìn thấy thông báo cuộc gọi, đôi mắt cô hơi sáng lên.

"Alo —" Nguyễn Huỳnh không do dự nhiều mà nghe máy: "Bác sĩ Lục."

Lục Ngộ An đi ra khỏi văn phòng, đến chỗ cầu thang.

Bên này ít người qua lại, cũng khá là yên tĩnh.

Giọng nói êm ái của Nguyễn Huỳnh rơi vào tai anh một cách rõ ràng, trái cổ của Lục Ngộ An hơi lăn, anh thấp giọng đáp lại: "Là tôi."

"Tôi biết." Nguyễn Huỳnh không hề ngại để Lục Ngộ An biết được mình đã lưu số của anh, cô thuận miệng hỏi: "Anh bận xong rồi à?"

Lục Ngộ An ừm một tiếng, tiếng hít thở nhàn nhạt thông qua dòng điện truyền đến chỗ Nguyễn Huỳnh, tai bắt đầu ngứa ngáy.

Người không ở trước mặt, Nguyễn Huỳnh càn rỡ xoa lỗ tai, khẽ thở một hơi.

Đột nhiên, cô nghe thấy Lục Ngộ An hỏi cô: "Sao vậy?"

Nguyễn Huỳnh mờ mịt: "Cái gì cơ?"

Cô không sao mà.

Lục Ngộ An nghe tiếng hít thở trở nên đều đều ở bên tai, mặt mày khẽ nhướng lên: "Sao đột nhiên lại tặng giỏ trái cây cho tôi?"

Anh thay đổi chủ đề quá nhanh, Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt rồi mới bắt kịp tiết tấu của anh: "Đột nhiên hả?" Cô tự hỏi tự trả lời: "Đó là tôi có qua có lại."

Lục Ngộ An hơi ngẩn ra, giọng nói trầm xuống, biết rõ còn cố hỏi: "Cái gì có qua có lại?"

Nguyễn Huỳnh vốn muốn nói là sữa đậu nành và đồ nướng, lời đến khóe miệng thì cô lại thay đổi: "Bác sĩ Lục cảm thấy thế nào?"

Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An cong môi khó nhận thấy được: "Không biết."

Nguyễn Huỳnh: "..."

Cô không nghĩ tới Lục Ngộ An sẽ nói như vậy.

Yên tĩnh một lúc, Nguyễn Huỳnh nói cho anh biết: "Hôm nay tôi đi thăm Kỳ Kỳ."

Lục Ngộ An: "Đoán được mà."

Mặc dù anh vẫn chưa kịp đi đến phòng bệnh của Kỳ Kỳ, nhưng hôm nay Nguyễn Huỳnh đi kiểm tra lại, chắc chắn cô sẽ dành thời gian đi thăm Kỳ Kỳ.

"Còn hàn huyên hai câu với y tá Vu." Nguyễn Huỳnh không thừa nước đục thả câu nữa mà đi thẳng vào chủ đề: "Tôi hỏi cô ấy hương xông an thần trợ ngủ mà cô ấy đưa cho tôi vào đêm trước khi tôi xuất viện một ngày mua ở đâu, cô ấy nói là anh bảo cô ấy đưa cho tôi."

Nói đến đây, Nguyễn Huỳnh cẩn thận dè dặt: "Bác sĩ Lục, nếu như tôi tìm anh xin địa chỉ mua hương xông thì hẳn là anh sẽ nói cho tôi biết nhỉ?"

Lục Ngộ An: "..."

Mi tâm anh hơi nhíu lại, sau khi hiểu rõ mưu tính trong chuyện này của Nguyễn Huỳnh nằm ở đâu, anh lặng im một lát.

Đột nhiên, Nguyễn Huỳnh nghe thấy anh hỏi: "Mất ngủ nghiêm trọng lắm à?"

Cô sửng sốt một thoáng rồi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ở nhà thì không được tính là nghiêm trọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!