Chương 40: Muốn Tim Của Tôi, Lấy Dao Đến Moi

Editor: tamthuonglac

Cận Tử Kỳ bước vào biệt thự Cận gia, đã ngửi thấy được mùi sữa mật ong ngọt lịm.

Vốn buồn bực trong lòng cũng từ từ bình thản xuống.

Trong phòng khách, Tô Ngưng Tuyết thoải mái ngồi ở trên ghế sofa, mái tóc dài trước sau như một luôn cột lên ở sau gáy giờ phút này buông rũ xuống trông như dòng suối, da thịt trắng như tuyết, khiến cho bà nhìn qua không hề kiên cường mạnh mẽ như lúc ban ngày, tăng thêm dáng vẻ dịu dàng bình dị của người phụ nữ.

Khi Cận Tử Kỳ đi tới, Tô Ngưng Tuyết đang vừa bưng một ly sữa mật ong từ từ uống, vừa cúi đầu ngắm nhìn Cận Mỗ Mỗ chơi đồ chơi điều khiển từ xa trên mặt thảm lông cừu, ánh mắt dịu dàng thương yêu.

Lúc Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh Tô Ngưng Tuyết đồng thời gọi Tô Ngưng Tuyết một tiếng: "Mẹ."

Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt đáp lại, cũng không bày tỏ nhiều lời, bốn năm nay Cận Tử Kỳ đã hiểu rõ tính tình của Tô Ngưng Tuyết, dĩ nhiên sẽ không đối với sự lạnh nhạt như vậy sinh ra hiểu lầm.

Ngược lại Cận Mỗ Mỗ nhìn lên thấy được Cận Tử Kỳ, lập tức ném món đồ chơi trong tay, như quả bóng nhỏ tròn trĩnh vui sướng nhào vào vòng tay đang rộng mở của Cận Tử Kỳ: "Kỳ Kỳ đã trở về nha, có nhớ Mỗ Mỗ hay không?"

Cận Tử Kỳ cúi người ôm lấy Cận Mỗ Mỗ, cái mông nhỏ nặng trình trịch đè lên trên đùi cô, Cận Tử Kỳ hôn lên gương mặt trắng mịn của Cận Mỗ Mỗ một cái: "Dĩ nhiên nhớ nha, ngoại trừ nhớ Mỗ Mỗ ra vẫn là nhớ đến Mỗ Mỗ."

Cận Mỗ Mỗ nghe được mặt mày hớn hở, tiếng cười khanh khách trong trẻo quanh quẩn ở lầu một.

Chỉ là không khí hài hòa này rất nhanh đã bị đánh vỡ, Cận Chiêu Đông đột nhiên xuất hiện ở chỗ rẽ thang lầu, hướng Cận Tử Kỳ nói: "Tiểu Kỳ, đến thư phòng cha một chút."

Cận Chiêu Đông còn chưa dứt lời, Tô Ngưng Tuyết vốn đang uống sữa nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn trà, sau đó không nhanh không chậm mà nói: "Mới từ ở dạ tiệc trở về, con nó cũng mệt mỏi, nếu như là chuyện công để đến ngày mai nói đi."

Tô Ngưng Tuyết nói xong liền đứng dậy, đón nhận ánh mắt của Cận Chiêu Đông: "Sắc trời không còn sớm, ông cũng đừng bận đến quá muộn."

Cận Chiêu Đông há hốc mồm, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng ân cần của Tô Ngưng Tuyết rốt cuộc vẫn là lựa chọn trầm mặc, đối với lời dặn dò của Tô Ngưng Tuyết gật gật đầu, một lần nữa xoay người lên lầu khép lại cửa thư phòng.

Cận Tử Kỳ có thể đoán được nguyên nhân Cận Chiêu Đông tìm cô nói chuyện, đơn giản là đêm nay Kiều Niệm Chiêu vì cô mà ở trong dạ tiệc phải xấu mặt, cha của cô hi vọng cô tìm cho ra một cái lý do đủ để an ủi Kiều Niệm Chiêu.

"Kỳ Kỳ, dì kia thật là không có tốt, Mỗ Mỗ đều không khóc nhè, dì ấy còn khóc, mắc cỡ chết người!"

Cận Mỗ Mỗ nằm ở trong ngực Cận Tử Kỳ, đôi mắt to tròn giảo hoạt chuyển động, Cận Tử Kỳ vuốt ve cái đầu dưa của nó, bên kia Tô Ngưng Tuyết đã chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi: "Ta đi ngủ, các con cũng lên đi."

"Dạ." Cận Tử Kỳ gật đầu, đưa mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết rời đi.

Tô Ngưng Tuyết trước kia sau bữa cơm chiều sẽ lên lầu, hôm nay phá lệ liên tục đợi ở dưới lầu, có lẽ là vì chờ cô trở về, thay cô ngăn cản Cận Chiêu Đông khoe khoang cái gọi là giáo dục tư tưởng.

Ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết đi vào phòng ngủ, đối với việc Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông phân chia phòng ngủ nhiều năm qua, Cận Tử Kỳ đã không lấy gì làm lạ, không tính là ân ái, nhưng hơn hẳn cuộc sống bình thường thì trên công việc luôn có sự ăn ý.

Ngoại trừ những điều ăn ý này, hôn nhân của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông chỉ có thể dùng từ "Kính trọng nhau như băng" để hình dung.

Thậm chí có đôi khi Cận Tử Kỳ lại tự hỏi, trong cuộc hôn nhân của cha mẹ cô, có từng yêu nhau sâu nặng hay không?

Về phần Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ nhìn đến cửa phòng đóng chặt bên cạnh phòng ngủ ở lầu hai, thật sự chỉ là con gái nuôi thôi sao?

Sáng sớm, ánh mặt trời thật đẹp, trong vườn hoa thậm chí vẫn còn sương sớm tinh mơ.

Cận Tử Kỳ đi lên sân thượng, trông thấy Cận Mỗ Mỗ thức dậy sớm đang cùng Tô Ngưng Tuyết bận rộn ở trong vườn hoa, quây quanh cơ thể nhỏ bé là chiếc tạp dề nhỏ màu hồng phấn, đôi tay nhỏ mũm mĩm cầm một cây kéo nhỏ chế tạo đặc biệt giống như khuôn mẫu cắt cành lá.

Cận Tử Kỳ chăm chú ngắm nhìn hình ảnh con mình lao động nghiêm túc, khóe miệng bắt đầu nở nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, tựa hồ một đêm khó ngủ khiến thân thể khó chịu trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.

Cô xoay người trở về phòng, tùy ý mặc lên một cái áo khoác rồi đi xuống lầu, đang ở cửa thì gặp phải Kiều Niệm Chiêu sáng sớm mới vừa chạy bộ xong.

Cận Tử Kỳ nghĩ không có chuyện nên lướt qua Kiều Niệm Chiêu, Kiều Niệm Chiêu lại gọi cô: "Chị, em có lời nói muốn nói với chị."

Chân bước xuống lầu dừng lại, Cận Tử Kỳ xoay người, đã nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đứng ở nơi đó cắn cánh môi, vành mắt có chút sưng đỏ, bộ dạng như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp tủi thân tức giận mà không dám nói gì.

"Em biết rõ chị còn oán hận em và A Phong, nhưng bất kể như thế nào, em cũng sẽ không nhường anh ấy lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!