Editor: tamthuonglac
Nếu như nói trên thế giới này sau khi mất trí nhớ người mà Cận Tử Kỳ không muốn gặp qua nhất, đó chính là người có quan hệ với Tống gia và dính líu đến Tô Hành Phong: Tống Nhiễm Cầm — mẹ của Tô Hành Phong.
Bên trong quầy cà phê cạnh phòng tiệc, Tống Nhiễm Cầm ngồi trông thật tao nhã, cho vào trong tách cà phê hai viên đường, sau đó ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ đang ngồi đối diện.
Cận Tử Kỳ chỉ cần một ly nước ấm, ngồi lẳng lặng, mặc cho Tống Nhiễm Cầm tuỳ ý quan sát.
Ngoại trừ trước đây vài lần gặp Tống Nhiễm Cầm tại bệnh viện đến chịu lỗi sau khi cô bị tai nạn xe, sau đó hai người lại cực ít có cơ hội chạm mặt, mặc dù thấy xa xa, hai bên cũng sẽ ăn ý làm như không thấy.
"Tử Kỳ, những năm qua cũng không thấy cháu tới Tống gia chơi, ông rất nhớ cháu!"
Tống Nhiễm Cầm cố gắng muốn biểu hiện dịu dàng thân thiết một chút, đáng tiếc những năm qua quen vênh mặt hất hàm sai khiến nhất thời hồi lâu há có thể thay đổi, nụ cười trên mặt mới vừa nặn ra thì đã gượng gạo.
Cận Tử Kỳ phảng phất như không thấy Tống Nhiễm Cầm không được tự nhiên, cười khẽ một chút, miệng nhấp nước ấm:
"Phiền Tống lão còn nhớ rõ tôi, xin phu nhân thay tôi hỏi thăm sức khoẻ Tống lão."
Đối với việc Cận Tử Kỳ xưng hô phủi sạch quan hệ, Tống Nhiễm Cầm cũng không quá mức chú ý, miệng hớp nhẹ cà phê rồi mở miệng: "Chớp mắt một cái bốn năm đã trôi qua rồi..."
Cận Tử Kỳ gật nhẹ đầu, yên lặng chờ đoạn sau.
Đối với Cận Tử Kỳ phối hợp Tống Nhiễm Cầm nở nhẹ nụ cười, mặc dù đang được bảo dưỡng, khóe mắt vẫn có chút ít nếp nhăn:
"Dì nghe ba cháu nói đêm nay cháu cũng tới, nghĩ đã thật lâu rồi không gặp cháu liền mặt dày mày dạn cùng A Phong đến đây."
Cận Tử Kỳ cũng ngước mắt nhìn bà, không quên mỉm cười nhưng không mở miệng.
Tống Nhiễm Cầm ngay từ đầu còn vì Cận Tử Kỳ yên lặng mà hài lòng, lúc này lập tức phát hiện không thích hợp.
Bà nói một tràng, Cận Tử Kỳ lại không lên tiếng, ngược lại cười tủm tỉm nhìn mình như đang xem xiếc khỉ.
Không khỏi có chút lúng túng nên cười khan một tiếng: "Cháu xem đứa nhỏ này, như thế nào cũng không nói chuyện, cùng dì Cầm xa lạ vậy sao?"
Khả năng đặc biệt nhất của Tống Nhiễm Cầm chính là hai mặt, nếu không phải Cận Tử Kỳ từng trong lúc vô tình chính tai nghe được, e rằng hôm nay thái độ đối đãi với Tống Nhiễm Cầm cũng không đến nỗi xa lánh như vậy.
Cận Tử Kỳ đem ly nước tràn đầy đặt lại trên bàn: "Thời tiết hanh khô, cổ họng không được khoẻ lắm, khiến cho phu nhân chê cười."
Tống Nhiễm Cầm nghe lý do này có độ tin cậy cực thấp, cố làm ra vẻ lượng thứ mà cười cười, tiếp tục nói:
"Tử Kỳ cháu năm nay đã hai mươi tám rồi? Năm tháng thật sự là không buông tha người nào, về sau có tính toán gì không?"
Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính...
"Không có dự định gì hay," Cận Tử Kỳ không muốn nói lời dư thừa: "Trước kia trải qua như thế nào, hiện tại và tương lai cũng trải qua như thế."
Nụ cười trên mặt Tống Nhiễm Cầm cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại vừa cười vừa nói: "Tử Kỳ xem ra là cháu muốn một mình đảm đương làm một nữ cường nhân, thật cũng không tệ..."
Trầm mặc phủ xuống, không khí cũng thay đổi trở nên lạnh cứng, cuối cùng vẫn là Tống Nhiễm Cầm thiếu kiên nhẫn, nhìn chằm chằm nét mặt của Cận Tử Kỳ, chần chờ một lát lên tiếng: "A Phong tuổi cũng không còn nhỏ, nên lập gia đình để ổn định an bình lại."
"Phu nhân dường như tìm nhầm người để nói những lời này, nếu như là muốn thúc giục hôn sự, cần phải đi tìm Kiều tiểu thư, nếu là muốn bàn bạc hôn lễ, thế thì nên đi tìm cha của tôi sẽ tốt hơn."
Kiều tiểu thư? Ba chữ này giống như vỗ một cái tát lên trên mặt Tống Nhiễm Cầm.
Giọng điệu của Cận Tử Kỳ xác định rõ cho bà biết, cô từ đầu đến cuối cũng không thừa nhận thân phận tiểu thư Cận gia của Kiều Niệm Chiêu.
Tống Nhiễm Cầm không nghĩ tới mấy năm qua Cận Tử Kỳ sẽ trở nên khó gần như vậy, hơi giật mình, đáy lòng cũng dâng lên không vui.
Nghĩ mình nói như thế nào cũng là con gái của nhà giàu số một, tại sao lại bị con nhóc này nuốt chửng gắt gao!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!