Editor: tamthuonglac
Tống Kỳ Diễn nghe thấy Cận Tử ở trong ngực kêu lên hết sức tín nhiệm, màu sắc con ngươi càng thêm dày đặc, vẻ mặt khó dò.
Bàn tay to của hắn khoát lên đầu vai Cận Tử Kỳ không khống chế nổi run rẩy, bị nện trúng xương tay dẫn đến đau đớn như kim châm muối xát, nhưng hắn cũng không tình nguyện cứ như vậy mà dễ dàng buông tay, để cô rời khỏi bên người hắn.
Mặc dù trong lòng Cận Tử Kỳ, cùng so sánh với người đàn ông mới vừa xông vào này, Tống Kỳ Diễn hắn, cái gì cũng không phải.
Hắn không thể nào tự lừa gạt mình.
Bởi vì hắn đã nhận ra người đàn ông này.
Mặc dù giữa họ chỉ có duyên gặp một lần, nhưng hắn có thể tin chắc, hắn sẽ không quên người đàn ông này vào ngày mưa ba năm trước đây là người đàn ông đã che dù cho Cận Tử Kỳ.
"Là Doãn Tam thiếu..." có người trong đám khách xì xào bàn tán.
Doãn Lịch mặc một bộ đồ thể thao đơn giản màu trắng, anh quét mắt phía Cao Triều đang ngã trên mặt đất đau nhức thở dài, nhíu mày, trên mặt cũng theo đó thoáng hiện lên chán ghét khinh thường, trực tiếp đi vượt qua người Cao Triều đi về hướng Cận Tử Kỳ.
"Tiểu Doãn tử người tới rồi! Nhanh đi bảo vệ Kỳ Kỳ, vừa rồi có quả trứng thối muốn ăn hiếp Kỳ Kỳ!"
Cận Mỗ Mỗ vừa thấy cứu tinh đến, lập tức ôm lấy con gà con màu vàng mới vừa bị Cao Triều đá thở thoi thóp, hai cái chân ngắn bước đi, chạy tới vui sướng, rũ cụp hai cái lông mày rậm hình dáng xinh đẹp tủi thân nói.
Bước chân Doãn Lịch chậm lại, cúi đầu nhìn Cận Mỗ Mỗ bên chân cố sức ngẩng đầu, vẻ mặt vốn kéo căng lộ ra vui vẻ:
"Mỗ Mỗ không phải đã nói muốn đại diện trăng sáng bảo vệ Kỳ Kỳ sao?"
"Ngô, Mỗ Mỗ đánh không lại trứng thúi cao to, còn có, tiểu Doãn tử người xem, chít chít bị thương ."
Cận Mỗ Mỗ bi thương buồn bã đưa ra ổ gà con tròn vo màu vàng trong tay mình, trên mặt viết chữ cầu xin hãy an ủi, Doãn Lịch thuận theo ý của nhóc con, sờ sờ lông tơ con gà con, dịu dàng nói:
"Vậy Mỗ Mỗ về sau còn kén ăn không? Không ăn cơm chính là sẽ không lớn lên, không lớn lên làm thế nào bảo vệ Kỳ Kỳ?"
"Vậy tiểu Doãn tử đâu, sẽ luôn luôn bảo vệ Kỳ Kỳ chứ?"
..........……
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy Doãn Lịch ngồi xổm người xuống ôm lấy đứa bé đang làm nũng, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ trấn an một hồi, động tác giữa hai người dành cho nhau càng làm cho bộ ngực hắn tụ lại một dòng khí không hiểu từ đâu tới, không biết là ghen ghét hay là tức giận.
Hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân mình vừa rồi ra tay căn bản là làm điều thừa.
Cận Tử Kỳ cũng không cần hắn làm bất cứ chuyện gì, cô có kỵ sĩ bảo vệ cô, mà không phải một người nông dân như hắn!
Đã lâu lắm mới cảm giác bị thất bại giống như nhiều năm trước, lại một lần nữa điên cuồng thổi quét đi tất cả thế giới của hắn.
"Tiên sinh , tay của anh có sao không ?"
Tống Kỳ Diễn nghe thấy Cận Tử Kỳ quan tâm, hắn thu hồi tầm mắt của mình, nhìn về phía Cận Tử Kỳ đang lo lắng nhìn chằm chằm ống tay áo hắn nhuộm đầy máu đỏ, mắt dừng lại một bên mặt tĩnh nhã dịu dàng của cô, có lúc thất thần ngơ ngác tim đập loạn.
"Tiên sinh, anh..."
Cận Tử Kỳ không nhận được câu trả lời, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt thâm thuý của Tống Kỳ Diễn, nơi đó phảng phất chất chứa lực hút khổng lồ, hấp dẫn cô kìm lòng không đậu đi theo đắm chìm rơi vào trong xoáy nước sâu thẳm.
Trong lúc nhất thời, cô cũng quên mất mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt này.
"Tiểu Kỳ, anh nghe Mỗ Mỗ nói, mới vừa rồi là vị tiên sinh này giúp em..."
Doãn Lịch hỏi thăm cắt đứt hai người đang nhìn vào mắt nhau.
Cận Tử Kỳ dời mắt trước tiên, lại phát hiện người đàn ông vẫn đang yên lặng nhìn mình như cũ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề chớp một cái, hắn nhìn qua cũng không vì vậy mà cảm thấy lúng túng, cũng đem hết thảy biểu hiện cho là chuyện phải làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!