Editor: thuongtamlac
Trong mơ mơ màng màng, Cận Tử Kỳ nghe thấy thanh âm tiếng đóng cửa, mặc dù rất nhỏ, nhưng cô vẫn tỉnh dậy.
Con ngươi xinh đẹp lờ mờ buồn ngủ chậm rãi mở ra, thân thể đau nhức khiến cô nhíu mày lại.
Cô chống lên bàn ngồi dậy, tấm chăn mỏng đắp trên người theo thân thể của cô trượt xuống, lộ ra toàn thân cô trần trụi, cô cúi đầu nhìn thấy trên da thịt trắng nõn máu ứ đọng, từng miếng từng miếng nhỏ, rải rác khắp người.
Rèm cửa sổ màu trắng có từng đợt từng đợt ánh sáng xuyên vào, Cận Tử Kỳ nhìn quanh một vòng trong ngôi nhà gỗ nhỏ không hề mờ tối như thế nữa, sau đó phát hiện trên cái băng ghế bên cạnh bàn có một bộ quần áo, được gấp lại thật chỉnh tề, là vì cô mà chuẩn bị.
Tâm tình của cô cũng như sáng sớm tinh mơ bình yên tĩnh lặng, giơ tay lên, nheo mắt che đi ánh mặt trời chói chang chiếu rọi lên mặt.
Sau khi tỉnh lại cô không hề tiếc nuối vì không thấy người đàn ông cùng cô một đêm quấn quít, cô không nghĩ đến muốn hắn chịu trách nhiệm đối với mình, chuyện tối ngày hôm qua theo mức độ nào đó nói lên, cũng có thể kết luận là anh tình tôi nguyện không?
Có lẽ, một đêm đi qua, như người dân nước lã là một kết quả không tệ.
Cận Tử Kỳ xốc tấm chăn lên, hai chân trắng nhỏ di chuyển đi xuống bàn, chỉ vừa đặt lên trên mặt đất, cô liền phát hiện xương cốt toàn thân mình giống như cái khung lỏng lẻo, chống đỡ không nổi trọng tâm cô, cả người đâm chồng lên góc bàn.
Bên eo bị đâm đau khiến cho cô hừ nhẹ một tiếng, trong lúc giữa hai chân đau đớn chua xót, thời điểm đó cũng đã nhắc nhở cô tình huống tối hôm qua tất cả mọi thứ không phải là một giấc mộng, cô ở trên cái bàn này, cùng một nông dân điên cuồng triền miên một đêm.
Khi Cận Tử Kỳ xoay người đi lấy quần áo, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy trên mặt bàn vết máu khô khốc, quệt ra giống như một cánh hoa hồng đỏ tươi, về điểm này vết đỏ tươi bày ra trên gỗ, đúng là bắt mắt thế, lại mê hoặc như vậy.
Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm ba giây, sau đó dời mắt đi chỗ khác, sắc mặt gợn sóng không sợ hãi, cô không bận tâm giữa hai chân đang khó chịu, cầm quần áo lên mặc vào, lặng yên không một tiếng động rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ cô đã ở lại cả đêm.
------------------
Hai bên đường quốc lộ hoa mùa hè nở rộ mãnh liệt, dòng xe chạy ngang qua ngã tư đường, một bóng dáng mỏng manh nhỏ bé chìm ngập trong dòng người đông đúc như nước thuỷ triều, khi đèn xanh sáng lên theo dòng người băng qua lối dành cho người đi bộ, sau đó không mục đích mà thoải mái đi khắp nơi.
Trong tay Cận Tử Kỳ xách một đôi giày cao gót, khi đi ngang qua người đi đường thấy lạ lùng đánh giá, bởi vì một đôi chân trần trắng nõn lại dẫm lên gạch đã bị ánh nắng mặt trời rừng rực nướng nóng bỏng.
Cô đi thật nhẹ nhàng, đối với ánh mắt khác thường của người khác, nhìn qua không để ý nhiều.
Đổi lại ngày xưa, hiện tại cô phải ngồi ở trong phòng làm việc phê duyệt các loại văn kiện, hoặc là tại phòng họp cùng cấp dưới tinh anh của cô tranh luận sôi nổi, không giống như giờ phút này chơi bời lêu lổng dạo bước khắp nơi.
Từ nông trường vùng ngoại ô đến nội thành, cô sử dụng hai chân của mình để đi trở về.
Dù cho dưới chân cô mấy vết nước phồng rộp đã bị cọ sát vỡ ra, rất đau, nhưng cô vẫn dựa vào sức lực của mình trở về
Đi qua ven đường ở trước màn hình LED trên sân cửa hàng tổng hợp, Cận Tử Kỳ dừng bước.
Bên trong màn hình to lớn đang phát ra tin tức mới nhất, bùm bùm lốp bốp bóng tràn ngập âm thanh thiết bị ánh đèn loang loáng, trong tiếng còi xe tới xe lui, Cận Tử Kỳ nghe được người chủ trì mặt mỉm cười cầm micro đưa tin:
"Hôm nay, nhà giàu số một ở thành phố tiên sinh Tống Chi Nhậm đích thân cùng Cận thị tham dự buổi lễ ký hợp đồng liên quan tới hạng mục khai phá thành đông, điều này cũng đập tan tin đồn trước đó đề cập đến hai nhà Tống Cận bởi vì quan hệ thông gia thất bại mà quan hệ nhanh chóng đóng băng ……"
Màn ảnh lần nữa chuyển đến hiện trường lễ ký hợp đồng, Cận Tử Kỳ thấy Tống Chi Nhậm tóc bạc ngồi lẫn trong chỗ ngồi cúi đầu ký tên, sau lưng là Tô Hành Phong đi theo lo liệu toàn bộ hành trình, động tác vẻ mặt cũng đặc biệt thận trọng dè dặt.
Cận Chiêu Đông sau khi ký xong chứng từ, nét mặt tươi cười biến hoá chuyên nghiệp tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, mà ngồi bên cạnh ông là Tô Ngưng Tuyết, toàn thân mặc một bộ trang phục công sở màu trắng , mái tóc dài buộc lên ở sau ót chỉnh tề, nhìn qua rất trang nhã cao quý.
Cận Tử Kỳ cũng chưa từng xem nhẹ biểu tình lạnh nhạt từ đầu đến cuối của Tô Ngưng Tuyết, còn có ánh mắt thoáng thất thần.
Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ thấy Tô Ngưng Tuyết xưa nay luôn đem sự nghiệp đặt ở vị thứ nhất lại xuất hiện thất thố như vậy.
Ống kính máy quay phim ở hội trường quay một vòng, mặc dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn tóm được chính xác bóng trắng núp ở trong góc khuất ở hiện trường.
Cái người đó không nên xuất hiện tại buổi lễ ký hợp đồng, "Kiều Niệm Chiêu" ba chữ đập vào đầu óc Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn bên trong màn hình Cận Chiêu Đông mang nụ cười tươi vui, bàn tay xách giày cao gót lạnh lẽo rét buốt siết chặt.
Cô giống như đoán được cái gì ……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!