Mọi việc đã xong xuôi, nhưng nàng lại chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào.
Chỉ vì nàng nghe thấy người phía sau lẩm bẩm một câu: "Tên mập chết tiệt lại hào phóng thế cơ à." Đủ thấy, lời hứa hẹn kia của Phù Sinh Các chủ đâu phải dễ mà có được.
Trong lòng nàng dâng lên chút áy náy, từ lúc rời khỏi nơi đó vẫn cứ thấp thỏm không yên, đến tận khi va phải người khác mới bừng tỉnh.
"Ê! Không có mắt à!"
Một người từ bên hông xông ra, mạnh tay đẩy nàng một cái khiến nàng mất đà ngã ngồi xuống đất.
Nàng vội vàng xoay người lại, bảo vệ cái bọc sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt chỉ là vẻ lạnh nhạt. Đường phố đông người, va chạm vốn là chuyện thường, cũng khó phân ai đúng ai sai. Huống hồ nàng vừa rồi quả thật không nhìn đường, trong lòng nghĩ rằng mình đụng phải người ta, đối phương đáp trả lại, vậy là đủ rồi.
Nàng đứng dậy, giấu tay ra sau, vòng qua người nọ rồi tiếp tục rời đi.
Quan Nam xưa nay luôn được người người tâng bốc như sao vây trăng lần đầu tiên bị một cô nương phớt lờ như thế, bất giác quay đầu nhìn theo bóng lưng nàng. Một thân hình nhỏ bé gầy gò, lại đeo trên lưng một cái bọc hẹp dài rõ ràng không hề tương xứng.
Hắn từng gặp nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng dạng như thế này lại hiếm thấy. Người hầu bên cạnh vẫn còn lầm bầm chửi bới, hắn nhíu mày, trầm giọng quát.
"Nguyệt Nha, đi thôi."
Nguyệt Nha vội vàng theo sau Quan Nam, hỏi: "Công tử, có bị đụng đau không? Con nha đầu thối đó, đúng là nên dạy dỗ một trận!"
Quan Nam đáp: "Thôi đủ rồi. Người ta chỉ là một tiểu cô nương, trông chừng mười lăm mười sáu tuổi là cùng. Tính khí ở trang ngoài đừng mang vào trong thành, nếu không tỷ tỷ lại phạt thì ta cũng không bênh đâu."
"Phải phải phải, công tử nói đúng."
Nguyệt Nha rùng mình mấy cái, đi xa một đoạn mới thấy ấm lại. Ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thì thầm: cách mùa đông vẫn còn lâu mà, sao lại lạnh lẽo thế này?
Lúc này, Phù Sinh Các chủ đang bị mấy người vây quanh, vừa ứng phó đám mỹ nhân v* v*n vừa đưa mắt tìm kiếm bóng dáng tiểu cô nương bị lạc.
Nếu nàng bị thất lạc, hắn chắc chắn sẽ bị Đồng Quang ném xuống Thiên Trì cho xem.
Khi trông thấy nàng bình yên trở lại, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, gạt đám người ra rồi tiến tới: "Cô phải đi sát theo ta mới được. Còn nhớ ta nói gì với cô không?"
Nàng gật đầu, cảm giác áy náy trong lòng lại càng nặng thêm. Nhìn lướt qua mấy cô gái sau lưng Các chủ, ai nấy đều xinh đẹp, duy có điều mùi phấn son quá nồng khiến nàng không nhịn được hắt xì một cái.
"Tiểu nha đầu cũng biết thưởng thức đấy." Đồng Quang cũng chẳng ưa gì mấy mùi đó.
"Trong quỷ thị này có một người, người ta gọi là Bà Thang. Bà ta xấu đến mức dọa người, nhưng lại biết nấu rượu rất giỏi. Tửu quán của bà có một loại rượu tên là Hoàng Tuyền…"
Phù Sinh Các chủ vừa nói được nửa câu thì đã thấy mắt cô nương sáng bừng lên, hóa ra là một tiểu tử mê rượu. Hắn bật cười: "Đưa cô đi nếm thử nhé."
Rồi liếc nhìn gói đồ sau lưng nàng hỏi, "Không phiền chứ?"
"Ừm." Nàng liên tục gật đầu, bụng cũng bắt đầu cồn cào vì đói.
Bà Thang gù lưng đứng trước hai cái chum rượu lớn. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh đã đục ngầu, vừa thấy Các chủ và cô nương cùng bước vào, bà liền nhe răng cười: "Lâu quá không gặp rồi, Các chủ. Hôm nay sao rảnh rỗi ghé thăm quán rượu tồi tàn của bà già này thế?"
Nàng nhìn thấy răng bà Thang thưa thớt lại đen xỉn, đang quan sát thì bà bất ngờ quét ánh mắt sắc lẻm về phía nàng, sắc mặt lập tức thay đổi, nụ cười cũng tắt ngay: "Thì ra hôm nay là đưa khách quý tới."
Các chủ chẳng mảy may để tâm, cười ha hả: "Tiểu muội của ta mấy hôm nay ở trong thành buồn chán, lại vốn thích thưởng rượu. Hôm nay rảnh rỗi, ta đưa nàng đến nếm thử Hoàng Tuyền của bà, để cô nương mở mang tầm mắt."
Quán rượu của Bà Thang đúng như lời bà nói, chẳng khác gì một quán rượu tồi tàn. Tựa vào một đoạn tường đổ, lợp mái tranh sơ sài, treo chiếc đèn lồng trắng với chữ "Thang" trước cửa. Bên trong chỉ có bốn chiếc bàn kê ở bốn góc, bà Thang thì gù lưng treo mình lên hai cái chum rượu to ở giữa, phía sau đặt một bàn gỗ phủ vải.
Nàng cảm thấy dùng từ "treo" để miêu tả dáng ngồi của bà Thang thật chẳng sai chút nào, thậm chí còn rất chính xác.
Bà Thang vươn nửa người vào chum rượu, dùng một cái gáo rượu dài ngoằng để rót. Nàng thầm nghĩ, độ dài của cái gáo ấy có khi còn dài hơn cả người bà ta, nhưng nhìn bà lại thao tác rất thành thạo, thậm chí không cần di chuyển mà vẫn có thể rót rượu vào từng chén ở các bàn.
Phù Sinh Các chủ thấy nàng nhìn chăm chú thì nghĩ bụng: Cô nương này, bề ngoài trông có vẻ lạnh nhạt, thật ra lại rất tò mò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!