Hắc Vực là nơi đen tối nhất của đại lục này, không phải là đen theo màu sắc, mà là cái đen không được thế nhân dung nạp.
Người ta nói trong Hắc Vực toàn là quỷ, nhưng thật ra không chính xác. Những người ở đó không phải quỷ, nhưng sống cuộc đời chẳng khác nào quỷ. Phần lớn bọn họ từng phạm tội, chạy trốn đến nơi này, bị Trung Nguyên và ngoại vực ruồng bỏ, chỉ có thể sống không danh không phận nơi đây.
Chưởng quầy mập không chắc liệu Đồng Quang có hiện thân bằng chữ nước như hôm đó trước mặt cô nương hay không, lại càng không chắc liệu Đồng Quang có nói với nàng về Hắc Vực không. E rằng khắp thiên hạ, không ai hiểu rõ nơi ấy hơn hắn.
"Cô nương định khi nào lên đường?" Sau một hồi cân nhắc, hắn cho rằng mình vẫn nên dẫn đường cho hai người họ. Bằng không, một người một hồn, một kẻ lặng lẽ, một kẻ cao ngạo, e là chẳng thể nói chuyện với nhau cho tử tế, huống chi là đối phó với người ngoài. Hắn thật sự rất lo lắng.
"Ngay… bây giờ." Nàng không suy nghĩ liền thốt ra. Đã có manh mối, có chuyện để làm, thì không lý gì phải chần chừ.
Thấy chưa, thấy chưa—chưởng quầy mập thầm thở dài một tiếng. "Không phải đâu cô nương, cô không biết, Hắc Vực đâu phải cứ muốn đến là đến được. Để ta nói cho cô biết trước, còn lại… Đồng Quang chắc sẽ biết." Tính khí người kia rất kiêu ngạo, hắn rõ lắm, dù biết cũng chưa chắc sẽ nói.
Thì ra, muốn vào Hắc Vực phải đợi đến ba ngày giữa tháng, mặc đồ đen, nhập thành lúc giờ Tý. Quan trọng nhất là phải mang theo hắc thông hành. Thứ thông hành đó khác với các nơi khác, người ta thì cần minh bạch thân thế, còn Hắc Vực lại đòi bằng chứng… chạy nạn.
"Vậy… tôi phải… làm sao… mới lấy được hắc thông hành?"
Hắn tựa lưng ra sau ghế, vặn cổ, "Một nơi… thú vị đấy."
Về đến phòng, nàng đặt dù và đao lên bàn, nói: "Chúng ta phải đến… Hắc Vực."
Lập tức, cửa sổ và cửa chính "phạch" một tiếng đóng sầm lại, tim đèn lập lòe suýt tắt, nàng hoảng hốt đứng bật dậy, vội đưa tay ôm lấy dù và đao trên bàn. Khi chạm tới, đầu ngón tay đau nhói, thân dù rơi xuống đất, Đồng Quang hiện thân.
Đồng Quang nhìn nàng trợn tròn mắt, miệng cũng bất giác hơi mở, rồi bật cười ha hả. Con ngốc này từ nhỏ đã thích làm bộ làm tịch, còn trẻ con mà cứ ra vẻ sâu sắc. Khuôn mặt vốn đã đáng yêu non nớt, cứ phải làm ra vẻ như xác chết, thật đáng ghét, chán chết đi được.
Nhưng mà dáng vẻ hiện giờ thì lại rất hay, sinh động, hoạt bát. Hắn đưa tay bóp má nàng: "Này, con ngốc, tỉnh lại đi. Nhìn thấy một kẻ kinh diễm như ta, bộ dạng thế này là không đúng đâu."
Nàng lập tức hoàn hồn, hét lên một tiếng, vội nắm chặt đao trong tay, liên tục lùi lại phía sau: "Ngươi là ai!"
Thấy nàng giơ thanh đao gãy hôi thối chỉ vào mình, đôi mắt thường ngày cười lên như vầng trăng khuyết nay b*n r* hai luồng hàn quang, mí mắt khẽ nhướng, giọng nói cũng không còn linh động như trước: "Con nhãi thối, bỏ đao xuống. Bản tôn không thích bị người khác chĩa vào như vậy."
Cửa sổ kêu lách cách, hơi ấm trong phòng tan biến rất nhanh, giá lạnh tràn vào.
Thấy vậy, nàng dựa sát vào tủ phía sau, tay kia cũng nắm lấy chuôi đao, khớp tay trắng bệch, trán rịn mồ hôi, sau khi ổn định lại thì nói: "Ta hỏi lại ngươi là ai."
Nàng biết hắn là Đồng Quang, nhưng Đồng Quang là ai? Có thể kết huyết khế với nàng, có thể hiện hình bằng linh hồn, có thể không cần động tay động chân cũng làm mọi thứ biến đổi, lại còn tự xưng "bản tôn", một nhân vật lợi hại như vậy, rốt cuộc là ai?
Đồng Quang cười khẽ: "Hừ. Lần thứ hai rồi, muốn biết bản tôn là ai đến vậy sao?" Rõ ràng, tâm trạng hắn rất tệ. "Ngươi chưa xứng."
Chớp mắt một cái, thân hình Đồng Quang như ảo ảnh, nhẹ nhàng khóa cổ tay nàng, nàng đau quá buông tay, đao gãy rơi xuống đất, hắn không khách sáo đá mạnh một cái, đao văng đến bên cửa, chắn ngay đường thoát.
"Cô nương, có chuyện gì vậy?" Giọng chưởng quầy mập vang lên đầy lo lắng.
Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đồng Quang. Hắn nhếch mép cười, khóe mắt hờ hững liếc nàng, lông mày nhướng lên: "Có người gọi cô đấy."
Yêu ma. Hắn không phải một người bình thường trong chiếc dù, mà là một yêu ma. Nàng th* d*c, hất tay hắn ra khỏi cổ tay mình: "Không… có chuyện gì cả."
Tâm trạng Đồng Quang tốt lên, khóe miệng cười càng rõ, hắn bước đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa ra, ánh trăng lập tức đổ đầy căn phòng, "Không ngờ, ở tầng ba lại nhìn được cảnh đêm đẹp thế này. Ta đã xem thường rồi." Giọng nói lại trở nên linh động mê hoặc.
Nàng đứng yên, nhìn chằm chằm người trước mặt. Nam tử dáng người thẳng tắp, khí chất cao ngạo, quanh thân phủ một tầng sáng nhạt khiến người ta phải sinh lòng kính sợ. Nàng nhớ lại lúc nãy hắn giận dữ, rồi lại nhìn dáng vẻ bình thản hiện giờ, quả như hai người khác nhau.
Hai người lặng lẽ đứng đó, hắn nhìn thế giới nhân gian đã lâu không thấy từ ô cửa sổ, nàng thì nhìn hắn, một kẻ thần bí khó dò. Đồng Quang nói không sai, hắn quả thật "kinh diễm nhân gian". Không nói gì khác, chỉ riêng dung mạo này thôi… đã quá mức phi phàm. Nhưng nghĩ đến những lời hắn từng nói, cùng cái nhướng mày lúc nãy, nàng lập tức xua tan hình tượng "thiên nhân" ra khỏi đầu, chỉ xứng là yêu nghiệt.
Nghĩ đến đây, nàng có thêm chút dũng khí: "Ngươi có thể hóa hình, ta cũng xem thường ngươi rồi." Nàng nghe ra câu "xem thường" vừa rồi của hắn là lời hai nghĩa.
"Hứ, con nhãi thối, cái miệng này học ai vậy?" Hắn hừ lạnh.
Nàng không để ý, bước tới nhặt thanh đao ở cửa, lau sạch rồi gói kỹ lại.
"Hôi muốn chết." Hắn không quay đầu lại, vẫn bị mùi máu tanh trên đao làm khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!