Chương 6: Giải trừ khế ước.

Không biết chưởng quầy mập đã dùng cách gì mà khiến Đồng Quang hồi phục rất nhanh.

Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại liếc về phía lò hương bằng đồng bên cạnh cây dù, đầy vẻ nghi hoặc. Rõ ràng trong đó đang đốt thứ gì, khói vẫn bay lên, vậy mà chẳng ngửi thấy chút mùi hương nào.

Trước đây chưa từng thấy thứ này, chỉ sau khi Đồng Quang xảy ra chuyện mới xuất hiện. Đợi đến khi giải trừ khế ước, Đồng Quang sẽ không còn vì nàng mà yếu đi, còn nàng cũng có thể tự do tự tại rồi.

"Chưởng… chưởng môn, có biết… làm sao để giải khế ước không?" Nàng thuận miệng gọi theo cách trong lòng vẫn nghĩ, gọi xong mới thấy không ổn, may mà nam tử đối diện dường như không nghe thấy.

Chưởng quầy mập ra vẻ cao thâm, trầm ngâm một lúc, nàng cũng kiên nhẫn chờ. Thấy cây dù đột nhiên run lên một cái, hắn mới mở miệng: "Được rồi được rồi, ta nói là được mà, gấp gì chứ! Đúng là tổ tông của ta…"

Hắn lại nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.

Nàng thực sự không hiểu, loại trà kia chát đến thế, có gì mà ngon?

"Nói đến khế ước này…" Cây dù động đậy, tiến lại gần hắn hơn, "Ừm… ta cũng không biết…"

Đồng Quang tức giận mắng một câu "Tên mập chết tiệt!", rồi bật người đánh về phía hắn.

Tâm trạng cô nương đối diện cũng bị mấy lời vòng vo của hắn làm cho lên xuống thất thường. Không biết thì nói sớm đi chứ!

Nàng đứng dậy, người hơi nghiêng về phía trước kéo Đồng Quang lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thôi… để ta đến… chùa Nhân Quả. Ngươi… ở lại đây, chờ ta, đến tối, ta sẽ về."

Nói xong, nàng quay về phòng, đeo thanh đao gãy lên lưng, rồi rời đi.

Đến khi không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa, cây dù mới dựng thẳng dậy. Trong khoảnh khắc, tất cả cửa sổ và cửa lớn đều đóng sầm lại, đại sảnh tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ còn lại một ngọn đèn đơn độc bên bàn cạnh cửa sổ phía tây.

"Đồng Quang? Ngươi cũng nỡ xuất hiện rồi sao?" Chưởng quầy mập cố gắng kiềm chế giọng nói của mình.

Trên bàn gỗ mun lập tức hiện ra một hàng chữ nước: "Giải khế ước này."

"Ta thực sự không biết làm sao. Khế ước của các ngươi không phải khế ước máu thông thường. Khế ước máu thường chỉ tồn tại giữa hai người sống, còn ngươi thì…"

Chữ nước hiện lên: "Bổn tôn chưa chết."

Chưởng quầy mập từ trước đến nay chưa từng làm gì được hắn, đành bất đắc dĩ nói: "Ta biết ngươi chưa chết… ôi… cũng tại ta, năm xưa ngươi gặp chuyện thì ta đang ở nơi rất xa, đến khi cảm nhận được thì đã muộn rồi. Mấy năm nay, ta vẫn luôn tìm ngươi. Mọi người đều nói ngươi chết rồi, may mà ta nhiều lần quan sát tinh tượng mới xác định được ngươi còn sống."

Hắn hạ thấp giọng, dù trong đại sảnh không có ai khác: "Đồng Quang, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không biết."

"Nếu chúng ta không biết rõ đầu đuôi sự việc, thì không thể giải được khế ước máu này. Tháo chuông phải là người buộc chuông…"

Hỏi thêm nữa, Đồng Quang lại lóe lên rồi quay về trong dù. Lần xuất hiện vừa rồi không ai nhìn thấy, kể cả chưởng quầy mập, cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được hắn đã quay lại, và có thể xác định qua nét chữ.

Không phải Đồng Quang cố ý lảng tránh, mà là thật sự không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Năm năm trước, hắn hẹn với Thần Dương cùng đến Lĩnh Nam. Vì đường xa, hắn không muốn cùng Thần Dương ngồi xe ngựa xóc nảy, nên quyết định để Thần Dương đi trước, còn hắn sau khi bế quan xong sẽ đuổi theo, cũng chỉ mất hai ngày. Nhưng ai ngờ, chưa kịp lên đường thì đã bị người ta đánh lén từ sau lưng, đến lúc nhắm mắt vẫn chưa thấy rõ kẻ đó là ai, ngay cả công phu hay khí tức đều hoàn toàn xa lạ.

Chính xác mà nói, mọi chuyện xảy ra chỉ trong hai canh giờ trước khi hắn xuất quan…

Đồng Quang nhắm mắt lại, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra chút manh mối nào.

Mặt trời lặn về phía tây, trước cửa Phù Sinh Các treo một chiếc đèn hoa sen, ánh đèn rực rỡ đến chói mắt khiến người qua đường không khỏi quay đầu nhìn.

Nàng bước vội vã, đầu cũng không ngẩng lên, cố gắng trở về. Nàng đã hứa với người kia rằng sẽ về trước khi trời tối. Đứng lại dưới bậc thềm, tiếng thở gấp của nàng khá rõ, nghe thấy người đi đường bàn tán về chiếc đèn hoa sen, nàng nhìn theo – quả thật… rất nổi bật.

"Con nhóc thối, ngươi về rồi à? Trên đường không gặp chuyện gì chứ?" Đồng Quang hỏi câu này khi nàng còn chưa bước vào cửa.

Thập Nhị vừa bê một bát chè tuyết nhĩ từ bếp sau đi ra, thấy nàng đã về, cười tươi: "Chà, cô nương ngồi nghỉ chút đi, ta quay lại bê thêm bát nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!