Thần sắc của Đồng Quang vẫn chưa hoàn toàn thu lại, khi bắt gặp ánh mắt của Quan Nam nhìn sang, vẫn có thể dùng từ lạnh lùng sắc bén để hình dung.
Hai người, không ai nói lời nào, cả con phố lúc này chỉ còn lại giọng nói của Tư Cống Hi và Tằng Yên.
Tư Cống Hi trong thời khắc ấy thể hiện lòng trung thành bảo vệ chủ nhân một cách tuyệt đối, một mình chắn phía trước đối đầu với Tằng Yên.
Nếu hỏi nàng ta có sợ không?
Tất nhiên là sợ.
Trên người Tằng Yên không hề có chút hơi thở của con người, sao có thể không khiến người khác sợ cho được.
Chỉ là Tằng Yên không mấy quan tâm đến nàng ta, nếu không phải vì nàng ta chắn mất tầm nhìn, có lẽ Tằng Yên đã lười nhìn thêm một cái. Chính ánh mắt đó lại khiến Tằng Yên phát hiện ra một điều thú vị.
"Ồ, ta chết quá lâu rồi, đến mức không biết có người lại có đến hai hồn phách cơ đấy."
Bà ta giơ tay chỉnh lại tóc mai bên thái dương, đồng tử mắt nhanh chóng thay đổi, chớp mắt sau đó thu lại ánh nhìn, nhảy xuống khỏi nắp quan tài rồi đi về phía Tư Cống Hi.
Tư Cống Hi trong lòng như có trống đánh dồn dập, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ánh mắt của Tằng Yên như sói tuyết ở núi Côn Lôn rình mồi. Nàng ta chỉ dám hơi nghiêng đầu, thấy Đồng Quang đã sớm đến cạnh Thư Tửu, nhưng vẫn cố chấp gọi một tiếng "Tôn Chủ" đầy run rẩy.
Người ấy không đáp lại, chỉ quay lưng ngồi xổm xuống, những hành động còn lại nàng không nhìn thấy, cũng chẳng muốn nhìn. Nàng ta lại cố chấp gọi thêm lần nữa.
Tằng Yên bật cười lớn hơn, còn mỉa mai nàng là "tự mình đa tình".
Tư Cống Hi không chịu được hai chữ đó, hét lớn quát Tằng Yên, nhưng động tác ấy lại như đánh vào một đám bông, vô lực đến đáng thương, bởi lẽ, đến lúc này, dù nàng ta muốn chạy cũng không thể được nữa.
Tằng Yên cách nàng không đến mười bước, chỉ là bước đi rất chậm, tư thái ung dung như đang trêu chọc một con thú cưng. Lúc ấy, trong lúc rối loạn, ánh mắt Tư Cống Hi liếc thấy Hứa Minh Thần đang tiến đến, vội gọi một tiếng "Tam ca".
Trong giọng nói chứa đựng sự may mắn và hy vọng, nước mắt nơi khóe mắt cũng được kìm lại rất nhanh. Nàng quá hiểu Hứa Minh Thần thích một nàng như thế nào, đôi mắt cong cong, khóe môi nhếch nhẹ, không buồn không vui.
Hứa Minh Thần nghe thấy tiếng gọi ấy, liền không do dự chạy về phía nàng, bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Ôn Niệm Nam phía sau.
Ôn Niệm Nam đứng lại, tình hình trong con phố đều thu hết vào mắt. Đối với những cuộc rượt đuổi tình yêu, nàng xưa nay luôn khinh thường. Điều nàng theo đuổi chỉ là quyền lực thuần túy mà thôi.
"Ngốc nghếch."
Nàng khẽ lẩm bẩm. Tình yêu không sai, nhưng nếu không đúng thời điểm, thì chính là sai.
Ánh mắt Ôn Niệm Nam quét qua tiệm tang lễ cùng sáu cỗ quan tài, nhíu mày rồi lặng lẽ lùi vài bước, đứng ở vị trí tương đối an toàn. Nàng giơ tay vẫy nhẹ, từ sau tảng đá nơi ngõ nhỏ, một cái đầu lông xù lắc lư chui ra, đôi mắt tròn xoe như chuông đồng nhìn thấy đám quan tài đen ngòm, nó liền vung vuốt cào đất tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
"Ta ở đây." Ôn Niệm Nam liếc nó một cái.
Nó quay đầu lại, vừa đi ra vừa nói: "Ta biết, chỉ là thứ kia âm khí quá nặng, ta không muốn ra thôi."
Ai mà ngờ, một con bạch hổ lại có giọng nói của một thiếu nữ?
Nó vừa đi đến bên Ôn Niệm Nam chưa kịp đứng vững, Ôn Niệm Nam đã ngồi hẳn lên lưng nó: "Ngươi cũng thấy bây giờ nguy hiểm thế nào rồi đó. Hễ ngươi cảm nhận được cô gái kia có điều gì không ổn, chúng ta lập tức rời đi."
Bạch hổ lắc đầu, chăm chú nhìn tình hình trong vòng vây.
Đột nhiên, con Ca Lâu La vỗ cánh bay lên, kêu vang một tiếng. Bạch hổ run rẩy: "Nàng ta mù rồi."
Nghe vậy, Ôn Niệm Nam sững người: "Sao có thể?"
Bạch hổ không trả lời thẳng: "Niệm Nam, chúng ta nên đi rồi. Ngươi cần đề phòng không phải cô gái bị mù đó, mà là bà lão kia, bà ta là kẻ bò lên từ dưới lòng đất."
Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn Tằng Yên, "Ta biết bà ta là ai, cũng biết mục tiêu không phải ta."
Không biết nghĩ đến điều gì, nàng chợt bật cười khẽ, bảo không cần đi nữa, cứ ở đây mà xem kịch vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!