Chương 5: Khế ước.

Quả đúng như nàng nghĩ, nàng vẫn có thể sống tiếp, chỉ là… hơi thê thảm một chút mà thôi.

Thành Đôn Hoàng rộng lớn, nàng không thân thích, không bạc tiền, cứ đi mãi đi mãi, bỗng nhiên nhớ đến một người — có lẽ người đó sẽ chịu thu nhận nàng?

Nàng đội nắng gay gắt, một đường đi về phía tây bắc, vừa mệt vừa khát, không nhịn được lẩm bẩm lần trước tới đây đâu có xa thế này?

Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, nàng mới đến trước cổng chùa Nhân Quả. Lão hòa thượng đứng trên bậc thang với nụ cười từ bi, như thể đã chờ nàng từ lâu: "A di đà Phật, nữ thí chủ đi cả một ngày chắc mệt rồi nhỉ?"

Còn phải nói. Nàng gật gật đầu, ngạc nhiên nhìn vào bên trong chùa sạch sẽ gọn gàng, hương khói nghi ngút.

Có kinh nghiệm từ lần trước, khi chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, nàng siết chặt nắm tay buông thõng bên người — lần này bước qua suôn sẻ. Quả nhiên, không có cây dù xui xẻo đó, chuyện gì cũng thuận lợi!

Có lẽ là nhờ tiếng tụng kinh trong chùa, tâm trạng bức bối suốt một ngày trời cũng dần được xoa dịu.

Một tiểu sa di mặc áo xám bê cho nàng một bát mì chay, giọng non nớt hỏi: "Nữ thí chủ, dù của người đâu rồi?"

"Tam Hợp, con đã làm xong công khóa chưa?"

Sa di tên Tam Hợp nghe vậy vội đáp: "Sư phụ, đệ tử đi ngay."

Nàng thật sự đã đói — suốt cả ngày trời, nàng chỉ uống được một chén rượu. Bát mì chay trước mắt thơm ngào ngạt, nàng quay đầu nhìn lão hòa thượng, thấy ông mỉm cười hiền hậu gật đầu, liền không còn câu nệ nữa.

Sau khi ăn xong, còn chưa kịp mở miệng hỏi liệu chùa Nhân Quả có thể cho nàng tá túc mấy ngày không, thì lão hòa thượng đã lên tiếng trước: "Nữ thí chủ hiện giờ đang tìm nơi ở?"

Nàng hơi ngại ngùng gật đầu.

"Chùa Nhân Quả tuy là nơi tu hành, vẫn còn vài gian phòng trống, nhưng đều là phòng của nam giới, e không tiện cho nữ thí chủ."

Nghe vậy, nàng không rõ cảm xúc trong lòng là gì, chỉ thấy hơi hụt hẫng.

"Nhưng… bần tăng có thể chỉ cho cô nương một chỗ."

"Ta… không đến… Phù Sinh… Các."

Lão hòa thượng cười: "Nữ thí chủ yên tâm, bần tăng không nói đến nơi đó. Chỗ ta định chỉ là hang đá ở phía đông nam thành, gần đây có một vị nữ quyến của cố nhân đang cho người tu sửa ở đó. Nữ thí chủ cầm theo thư tay này, sẽ được nàng ấy chiếu cố đôi chút." Dứt lời, ông đặt thư lên bàn rồi rời đi.

Có chỗ để đi thì tất nhiên là tốt, chỉ là giờ nàng đang ở tây bắc thành, mà chỗ hòa thượng nói lại nằm ở đông nam! Nhìn sắc trời, sợ là đến khi trăng l*n đ*nh đầu nàng cũng chưa chắc đi đến nơi.

"Nữ thí chủ, sư phụ bảo con dẫn người đi cưỡi lạc đà."

Tam Hợp tuy nhỏ người chân ngắn, nhưng đi rất nhanh, chưa mấy chốc đã bỏ nàng lại phía sau. Nàng nhìn theo, quả nhiên thấy trước mặt cậu là một con lạc đà đang nằm bò trên đất.

Cậu ngồi xổm xuống cạnh lạc đà, nói: "Đà Đà, ngươi đưa nữ thí chủ này đến hang đá tìm chủ nhân Niệm Thanh nhé, còn nhớ đường chứ?" Con lạc đà lười nhác mở mắt, liếc cậu một cái, cậu hài lòng vuốt vuốt lông nó.

Rồi quay lại nói với nàng: "Được rồi, nữ thí chủ cứ yên tâm cưỡi Đà Đà, nó rất ngoan."

Khi nàng run run leo lên ngồi yên, lạc đà chuẩn bị cất bước, Tam Hợp kéo dây cương lại, do dự một hồi rồi vẫn lên tiếng hỏi: "Nữ thí chủ, chiếc dù Tàn Mị của người đâu rồi?"

"Làm… mất rồi." Nàng không chắc Tam Hợp nói có phải là cây dù đỏ kia không, nhưng nhắc tới dù, nàng lại nghĩ đến người trong cây dù đó — cũng chẳng muốn nói thêm.

Tam Hợp nhíu mày kêu lên: "Không thể nào! Sao mà mất được chứ? Chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi?" Cậu còn đang lẩm bẩm, Đà Đà đã khịt mũi một cái, rõ ràng mất kiên nhẫn với sự chậm trễ của cậu.

"Cảm… ơn… tiểu… sư… phụ."

Phía sau, Tam Hợp vẫn lẩm bẩm: "Hai bên đã kết khế ước, sao lại chia lìa được chứ? Không thể nào…" Tuy nói nhỏ như lẩm bẩm, nhưng từng chữ một đều lọt vào tai nàng. Nàng không để tâm — cây dù đó nàng thật sự đã vứt rồi, chắc cũng chẳng phải thứ gì gọi là Tàn Mị gì đó. Nàng lắc đầu, tiếp tục lên đường.

Đà Đà đúng là đáng tin cậy, thuận lợi đưa nàng đến được hang đá phía đông nam. Chỉ là, người bọn họ gọi là "Chủ nhân Niệm Thanh" lại không có mặt ở đó. Tiếp đón nàng là một nha hoàn bên cạnh Niệm Thanh chủ — người đó… hơi to con.

Nếu như Đồng Quang ở đây, chắc chắn sẽ buông một câu đánh giá như thế. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, nàng vội đè xuống, chắc là vì nàng quen biết quá ít người, nên trong đầu chỉ toàn những hình ảnh lẻ tẻ như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!