Chương 46: Đồng Quang hiện thân.

Khi ánh sáng sớm đầu tiên ló dạng, phố phường bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Người nằm trên giường vẫn thở đều đặn, Thư Tửu vẫn đang chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong đêm qua, nghĩ thế nào cũng thấy giống như một giấc mộng.

Nhưng người kia thì đang nằm đó rõ ràng, vết sẹo nơi cổ tay lạnh mát đến dễ chịu.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, kế đó là tiếng gõ cửa.

"Tiểu Tửu, tỉnh chưa?"

Nàng ngồi dậy, kéo màn giường xuống mới cất tiếng đáp: "Tỉnh rồi, chờ ta một chút."

Nàng chỉ khẽ hé cửa một khe nhỏ, khi lách người ra ngoài vẫn không yên tâm mà liếc nhìn giường thêm lần nữa.

Quan Nam nghe thấy động tĩnh, xoay người lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt nàng ngoái nhìn, trong lòng lại dấy lên ngờ vực.

Tối qua y chỉ thoáng nhìn một cái, không dám chắc người mình thấy có phải là người mà y nghĩ tới hay không.

Người đó quá rực rỡ, chói sáng đến mức không thể nào gặp rồi lại quên được, nhưng… chẳng phải hắn đã chết rồi sao?

Dù lời đồn trên giang hồ khó mà tin được, nhưng chuông Minh trên núi Côn Luân là do chính tay hắn đánh lên, điều đó đâu thể là giả?

Với thân phận và công lực như Tôn Chủ, còn chuyện gì cần phải dùng cái chết giả để che giấu? Quan Nam thật sự nghĩ không thông.

Thậm chí y còn tự biện ra một lý do hoang đường hơn là Ôn Niệm Nam đã hạ độc y, khiến y sinh ra ảo giác.

Nhưng dù là ảo giác đi chăng nữa, sao lại có thể là hình bóng của Tôn Chủ người chẳng liên quan gì? Mà nực cười hơn nữa là, Tôn Chủ ấy lại đang ôm lấy Thư Tửu.

Nghĩ đến đây, y lại càng khẳng định bản thân chỉ là đang ảo giác.

Y thà tin mình bị ảo giác, chứ không muốn tin rằng Tôn Chủ phải giả chết.

Nếu quả thực là như vậy, thế gian này e rằng lại sắp trải qua một cơn mưa máu gió tanh.

"Tiểu Tửu…" Lời vừa đến bên miệng, y lại chẳng biết nên nói sao.

Thư Tửu nhìn y, hiểu ra rằng tối qua y hẳn đã nhìn thấy điều gì đó, nên bây giờ mới đến hỏi nàng.

Tuy nhiên, bản tính nàng vốn là kiểu "địch động ta bất động", nên lại mở miệng hỏi ngược: "Quan công tử, ngài sao vậy?"

Quan Nam cắn răng, thôi vậy, để sau hẵng nói. Y vừa định mở miệng, thì bị một giọng nói khác chen ngang.

"Thư Tửu muội muội tỉnh rồi à."

Tư Cống Hi đã thay một bộ y phục mới, đai lưng đeo vòng ngọc phát ra tiếng leng keng theo mỗi bước chân. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng ta thậm chí còn đổi cả mùi hương nước hoa.

Nàng ta nhấc váy, bước lên từ cầu thang. Khi nàng đứng lại, Thư Tửu mới thấy người đi theo phía sau nàng ta.

Là Hứa Minh Thần.

Hắn đặt vạt áo trên tay xuống, khẽ gật đầu với Thư Tửu, ánh mắt nhanh chóng bị người đứng cạnh Thư Tửu thu hút.

"Công tử Quan Nam."

"Thành chủ Hắc Vực Thành."

Hai người lần đầu gặp mặt, mà ánh mắt lại như ánh chớp lửa xẹt.

Tiểu nhị cúi rạp người, miệng lẩm bẩm: "Phiền quý khách nhường đường một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!