Chương 45: Nguyệt Phách.

Chiếc dù Tàn Mị bên cạnh giường khẽ rung lên, kéo theo cả Vãn Nguyệt đao cũng ngân vang rì rào.

Chuyện kỳ lạ này trước nay chưa từng xảy ra, đến cả khi chạm tay vào cũng thấy nóng rát.

Hoa văn kim liên ẩn hiện trên mặt ô bắt đầu chuyển động, càng lúc càng rõ rệt. Thư Tửu quay đầu lại, khẽ hỏi: "Chuyện này là sao?"

Đồng Quang dụi đầu, lười biếng ngẩng lên nhìn nàng một cái. Trong đáy mắt thiếu nữ là sự căng thẳng không thể che giấu. Một lúc lâu sau, hắn mới đưa tay gọi nàng lại ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là cảm ứng được sự biến hóa trong ta. Không sao đâu."

Thư Tửu mím môi, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Ngươi… đêm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn ngẩng tay lên, nhìn ngón tay mình đang dần trở nên rõ nét, trong lòng biết rằng không thể giấu được nữa. Không hiểu vì sao, đối diện với nàng, thậm chí đến cả lời nói dối thiện ý cũng chẳng thốt nổi.

Cửa sổ vang lên tiếng lạch cạch, tựa như có gió tràn vào. Thế nhưng, ngọn lửa nến trên bàn không lay động, châu tua nơi màn giường cũng không rung rinh.

Ánh sáng trắng ngà mờ ảo lại xuất hiện trước mắt nàng. Dù đã tiến sát gần, nàng vẫn không nhìn rõ đó là hình dạng gì.

Đồng Quang khẽ dịch Nguyệt Phách lui về sau một tấc: "Không được nhìn thẳng, sẽ làm tổn thương thần thức."

Thư Tửu lập tức ngừng lại động tác, dè dặt hỏi: "Đây là Nguyệt Phách mà họ luôn tìm kiếm sao?"

Giọng nàng rất nhỏ, nếu Đồng Quang đứng xa thêm chút nữa, có lẽ đã không nghe thấy.

Hắn khẽ "ừ" một tiếng, kéo tay nàng đặt vật ấy vào lòng bàn tay nàng, nói như không: "Giữ hộ ta một lát, được không?"

Thì ra, đêm đó hắn phát cuồng, công lực tăng vọt, đã vượt qua ranh giới nguy hiểm, chỉ cách thần hay ma một cái chớp mắt. hắn chỉ dùng vài chiêu đã đoạt lấy Nguyệt Phách từ tay kẻ kia.

Thế nhưng, Nguyệt Phách trong tay hắn đập thình thịch, không chịu nhận chủ.

Đại Tế Ti phun ra một ngụm máu tươi, cười như điên dại: "Đồng Quang, ngươi có tâm ma… Nguyệt Phách cũng không nhận ngươi."

Đồng Quang hai mắt đỏ ngầu, đem toàn bộ công lực truyền vào Nguyệt Phách, muốn ép nó khuất phục. Nào ngờ, tâm ma sao có thể dẫn dắt thần lực? Cả khối Nguyệt Phách dần chuyển sang đỏ như máu.

Lũ dị thú dưới chân run rẩy rạp mình, chẳng con nào dám ngẩng đầu. Chúng chỉ thấy ánh trăng bạc chiếu trên mặt đất chuyển thành đỏ rực.

"Ngẩng đầu lên."

Giọng thiếu niên như thấm băng sương.

Kẻ tu vi thấp nghe thấy liền bị dẫn dụ, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy thiếu niên vốn vận bạch y, giờ đây đã đổi thành huyền y, một tay cầm kiếm, một tay giữ Nguyệt Phách đỏ rực lơ lửng giữa không trung. Vầng trăng sau lưng như nhuộm máu, thần sắc phức tạp, vừa cao ngạo vừa bi ai, như thần linh từ chốn cao xa rơi xuống, còn mang theo cả lòng thương xót thế gian.

Thần? Hay ma? Không thể phân biệt rõ nữa.

"Huyết Nguyệt!"

Một giọng nói run rẩy vang lên, là mẫu thân hắn.

Đồng Quang khẽ rũ mắt, lúc ấy mới nhận ra…

Mẫu thân gì chứ? Chỉ là có mấy phần giống nhau mà thôi.

Buồn cười thật, nỗi tưởng nhớ của hắn lại đậm đến mức bị kẻ khác dễ dàng lợi dụng.

"Ta vẫn tưởng mình đã nhập ma rồi, tu hành cực khổ bao năm cũng uổng phí."

Thư Tửu đáp: "Nhưng ngươi chưa từng. Ngay cả khi nhận ra người đó không phải mẫu thân, không phải đệ đệ của ngươi, dù trong lòng oán hận, ngươi cũng chưa từng ra tay tổn thương ai cả."

Đồng Quang nghiêng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt như muốn tìm kiếm điều gì. Rồi dần dần, hình bóng trước mắt và ký ức xa xôi giao hòa làm một.

"Phải rồi, lúc ta đã vung kiếm, vào khoảnh khắc cuối cùng, lại có một cô nương liều chết lao ra cản ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!