Chương 42: Vị đó của Thần Dương cung.

Tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ đã lặng hẳn, xem ra đám người gây chuyện cũng đã giải tán.

Tạ Tri An thấy nàng vẫn còn thất thần, khẽ chạm vào chén trà trong tay nàng.

Nàng khẽ lắc đầu, dĩ nhiên là không còn nhận ra nữa rồi. Sau những chuyện năm xưa của Đồng Quang, những việc khác… dường như thật sự chẳng thể khơi dậy chút hứng thú nào trong lòng nàng.

Đồng Quang đến cũng không nói rõ trận pháp kia được kết thành thế nào, càng không nói đến đoạn sau giữa hắn và Đại Tế Ti. Xem ra muốn hắn lần nữa nhắc đến chuyện này e là rất khó, dù sao thì, quả thật quá bi tráng. Cho nên lúc ở thành Đôn Hoàng, hắn mới buột miệng thốt lên câu đó.

"Không phải người mẹ nào cũng xứng đáng với danh xưng ấy."

Dòng suy nghĩ của nàng bị Tạ Tri An không ngừng kéo dứt đoạn. Người này hoàn toàn chẳng quan tâm nàng có biết Tống Du Nhiên là ai hay không, dù gì thì những lời đồn nhảm ấy vẫn cứ muốn kể cho nàng nghe.

Bình rượu Nguyệt Hoa trên bàn đã bị Tạ Tri An gần như uống cạn, hắn lại gọi thêm một bàn thức ăn và một vò rượu nữa, kêu la rằng sắp chết đói đến nơi. Nhưng cho dù có uống thêm bao nhiêu, Thư Tửu vẫn cảm thấy hương vị chẳng giống với vò trước đó.

Thư Tửu nhìn nam tử đang ăn uống thỏa thích, trong lòng không khỏi nghĩ người này sao lại có thể trở thành bạn với Quan Nam được nhỉ? Quan Nam hành xử ung dung, cử chỉ đều mang phong thái công tử thế gia, còn người này…

Nàng khẽ bĩu môi, vô cùng nhàm chán lắng nghe hai người kia thay phiên nhau bàn tán về Tống Du Nhiên mà họ chỉ mới gặp qua một lần.

Đêm ở thành Lãm Nguyệt đến rất nhanh. Tiểu nhị mang giá nến đến thắp rồi lui ra.

Trong ánh nến, hương trà hoa thoang thoảng lan tỏa, mùi thơm vừa phải. Tư Cống Hi bất chợt đứng bật dậy, vẻ mặt chưa kịp thu lại, quay đầu thì thấy hai người bên bàn đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tạ Tri An giơ tay chỉ cây nến, ngập ngừng hỏi: "Chẳng lẽ… cây nến này có vấn đề gì sao?"

Nghe vậy, Thư Tửu lập tức nín thở. Nàng quay đầu, chợt nhớ tới người dưới tán dù, rồi nhanh chóng ôm chặt chiếc dù đặt bên cạnh vào lòng, hai tay không biết nên che chỗ nào mới phải.

"Loại hương này hiếm lắm đấy, yên tâm, không có độc."

Theo tiếng nói vang lên, Quan Nam từ ngoài cửa bước vào, tay giật lấy cổ áo Tạ Tri An kéo qua một bên, nhường chỗ cạnh Thư Tửu rồi ngồi xuống.

Tạ Tri An làu bàu mấy câu, nhưng cũng nghe lời dịch ra chỗ khác.

Quan Nam liếc qua đống thức ăn còn thừa trên bàn, quay đầu hỏi Thư Tửu: "Tiểu Tửu, muội ăn no chưa?"

Thư Tửu khẽ gật đầu, định mở miệng ngăn y dùng bữa, những món ăn này đều đã nguội, lại còn là đồ người khác ăn dở, thật sự không hợp với thân phận của Quan Nam chút nào.

Ai ngờ Quan Nam chẳng để tâm, khoát tay lấy đũa rồi ăn luôn.

Điều này khiến Tư Cống Hi khá bất ngờ. Nàng ta vốn tưởng loại người như Quan Nam, sinh ra trong thế gia quyền quý, ắt hẳn phải rất chú trọng lễ nghi. Nhưng hóa ra y lại là một ngoại lệ, và người ngồi cạnh y thì càng khỏi phải nói.

Nàng ta im lặng, không nhiều lời, chỉ thuận theo lời Quan Nam ban nãy mà lên tiếng: "Vừa rồi công tử nói "hiếm có", chẳng hay là đồ tiến cống sao?"

Quan Nam thoáng khựng lại khi chiếc đũa còn chưa đưa đến miệng, quay đầu nhìn Tạ Tri An cười: "Vậy sao?"

Tạ Tri An đang rót rượu cho mình, không ngờ bị Quan Nam đẩy ra làm bình phong, buột miệng chửi thầm một tiếng rồi mới đáp: "Cũng không hẳn…"

Hương trà hoa thì không hiếm, nhưng loại hương trà hoa này có lẽ trên đời chỉ có một nơi duy nhất có được. Thư Tửu trầm ngâm giây lát, liếc nhìn mấy người bọn họ, rồi chậm rãi mở lời: "Cung Thần Dương?"

Lời vừa thốt ra, cả ba người đều bất ngờ quay sang nhìn nàng, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh khiến lòng nàng hơi chột dạ.

Sở dĩ nàng đoán vậy, một phần cũng vì lúc trước, ngay cả với thân phận của Quan Nam cũng không thể vào được gian phòng này, vậy mà lại được chưởng quầy tự mình dẫn vào. Khi ấy, ánh mắt chưởng quầy nhìn vào túi hương nàng mang theo, nàng đã để ý thấy.

Ban đầu nàng cũng đoán tửu lâu này có liên hệ với Phù Sinh Các, dù những vật dụng trong phòng đều tinh xảo xa hoa nhưng nàng không nhận ra được, chỉ là Quan Nam nhận ra mà thôi.

Nhưng nếu chỉ là Phù Sinh Các thì cũng không cần phải kiêng dè đến mức này.

Hơn nữa, nơi này là do Đồng Quang đưa nàng đến, nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn có liên quan đến người nào đó có mối quan hệ với cả Đồng Quang lẫn Phù Sinh Các. Mà người ấy… nàng chỉ từng nghe nhắc đến một lần.

Chính là "vị kia" trong lời chưởng quầy mập, người của Cung Thần Dương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!