Quan Nam chờ mãi vẫn không thấy ai "nhào vào lòng", ngược lại lại trông thấy một người khác, chưa kịp xoay người đã vội nói: "Tiểu Tửu, muội đợi ta ở đây một lát, ta có chút việc, đi rồi về ngay."
Y hành động rất nhanh, gần như ngay khi Đồng Quang vừa bước vào, y đã tung người ra ngoài.
Tất nhiên, người trong phòng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, không để tâm lắm, rồi lại vội vã hỏi: "Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?"
Nàng liếc mắt nhìn đầu ngón tay gần như trong suốt của hắn. Theo như trước đây, dù Đồng Quang có tiêu hao nhiều sức lực thì chỉ cần về nghỉ ngơi trong chiếc dù Tàn Mị một lát là ổn, nhưng lần này đã qua mấy canh giờ mà hắn lại càng yếu hơn.
Thấy hắn không đáp, nàng lo lắng đưa tay cầm dù Tàn Mị, giục hắn ngoan ngoãn quay về trong đó.
Chiếc dù vừa mở ra, cả căn phòng như bị bao phủ trong một lớp màn trong suốt. Đồng Quang trông có vẻ khá hơn so với lúc trước, nhưng vẫn yếu ớt đến đáng thương. Những đóa kim liên trên thân ô lúc sáng lúc mờ, đếm kỹ thì đã có năm đóa, chỉ là có ba đóa chồng chéo lên nhau, rất khó phân biệt rõ ràng.
Nhìn lâu những hoa văn hỗn loạn này khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.
"Ngồi xuống đi."
Giọng Đồng Quang mang theo vẻ mỏi mệt.
Thư Tửu không hiểu, vì sao kim liên tăng thêm mà hắn lại càng yếu đi. Nàng siết chặt tay, giọng nói rất khẽ: "Ta nên làm gì đây?"
Đồng Quang nhìn nàng, đôi mắt thiếu nữ long lanh. Một lát sau, hắn cầm lấy ly rượu nàng vừa uống, nhấp một ngụm, rồi cười trêu: "Rượu này vẫn nhạt như thế."
Thấy thiếu nữ sắp nổi giận thật rồi, hắn mới nghiêm túc ngồi dậy, chậm rãi nói: "Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện, muốn nghe không? Sau này tên béo kia đòi ngươi tiền phòng, ngươi cứ lấy câu chuyện này mà trừ đi."
Hắn chẳng quan tâm Thư Tửu có muốn nghe hay không, cứ thế rót thêm rượu cho mình, thở ra một hơi mới bắt đầu kể.
—
Trận pháp bảo vệ thành ngoài, mọi người chỉ biết là do tiểu đồ đệ được vị Đại Tế Ti tiền nhiệm của Côn Luân yêu thương nhất tạo ra, nhưng chưa ai từng thấy cách bố trí ra sao, hay vì lý do gì mà kết trận.
Thư Tửu nói: "Không phải chỉ để luyện tay thôi à?"
Hắn lắc đầu cười: "Chỉ là cái cớ thôi. Chẳng qua là tuổi trẻ nổi loạn một lúc."
Lúc Đại Tế Ti cùng đoàn đi đến Đông Hải, khi trở về có ghé qua thành Lãm Nguyệt, tiểu đồ đệ nhìn thấy một phụ nữ giống mẫu thân mình bảy phần. Nàng ấy đang dắt theo hai đứa trẻ búi tóc hai bên, ánh mắt đầy yêu thương.
Tại sao lại nói là "giống"? Vì từ khi vào Côn Luân, ký ức của hắn dần bị phong tỏa, những ký ức trước kia trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn không thể quên. Lúc ấy, thiếu niên ấy nghĩ rằng gia đình hẳn cũng nhớ thương hắn như hắn nhớ họ, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn vỡ mộng.
Còn trẻ người non dạ, hắn chạy thẳng vào phòng Đại Tế Ti, hỏi thẳng có phải người phụ nữ kia là mẹ hắn không.
Đại Tế Ti xót xa kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, mở bàn tay ra, có hai viên kẹo mạch nha, chẳng nói gì.
Đêm đó, hắn ngủ không yên, trong mơ toàn là cảnh hắn cầm kiếm quay về nhà, mũi kiếm chỉ thẳng vào từ đường, không ngừng chất vấn họ hàng tại sao lại hi sinh hắn?
Máu loang khắp nơi, ướt đẫm giày hắn.
Hắn nghe thấy có người gọi tên nhũ danh của hắn, mang theo tiếc nuối và thù hận.
Quay đầu lại, mái tóc dính máu che lấp mắt, xuyên qua những giọt máu, hắn thấy mẫu thân ngã trong vũng máu, tay vươn về phía đứa bé bên cạnh đã sớm tắt thở.
Hắn giận dữ, xoay tay ném thanh kiếm đi.
Đôi mắt chứa đầy oán hận kia khiến hắn lập tức tỉnh dậy. Mở mắt ra mới biết mình đang ngồi trên tường thành, bên dưới là vô số Ngũ Độc Chi Thú, mắt phát ánh đỏ, chúng co chân trước lại như đang quỳ lạy hắn.
Gió đêm lạnh buốt, hắn mới cảm thấy rét, đưa tay kéo chặt áo thì thấy tay mình dính đầy máu, cách đó không xa là một cái xác.
Nhìn kỹ, hắn kinh hãi nhận ra đó là cậu bé ban ngày hắn đã nhìn thấy.
Vậy nên, cơn ác mộng ban nãy không phải hoàn toàn là mộng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!