Dường như Thư Tửu chợt nhớ ra điều gì, nàng lại hỏi lão nhân xin một cây bút, rồi tự tay vẽ lên người kẹo đường.
Chẳng bao lâu sau, vị công tử áo trắng tuấn tú ban đầu liền biến thành một nam tử mặc y phục đen, gương mặt lạnh lùng, có phần nghiêm nghị.
Nhìn như thế này thì đúng là không giống người mà Tư Cống Hi từng quen biết. Nghĩ kỹ lại, nàng bèn mỉm cười, đúng là tự mình suy nghĩ vớ vẩn. Khắp thiên hạ có bao nhiêu người mê mẩn Tôn chủ, nhưng chưa từng nghe nói người ấy thật sự động tâm với ai. Cô nàng này e là lại thích một "La Sát mặt lạnh" nào đó. Hơn nữa nàng họ Thư, nếu có quen biết Tôn chủ cũng không kỳ lạ gì, có lẽ là hậu bối trong nhà được tôn chủ chỉ dạy đôi chút nên trong chiêu thức có chút bóng dáng của người kia.
Thư Tửu không ngờ hành động vô tình của mình lại khiến mỗi người đồng hành mang một suy nghĩ khác nhau.
Quan Nam trong lòng dâng lên chút chua xót, nhưng vẫn kiên nhẫn chiều theo nàng, vừa đi vừa giới thiệu cảnh vật.
Bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng ồn ào, dường như có người đang cãi nhau, mọi người xung quanh liền ùa về phía đó xem náo nhiệt.
Tạ Tri An là người thích chen vào chuyện vui, nhất quyết kéo theo cho bằng được. Quan Nam tất nhiên không muốn, vừa quay đầu còn chưa kịp mở miệng đã thấy trong mắt Thư Tửu ánh lên vẻ hiếu kỳ, tuy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng y vẫn bật cười khẽ mấy tiếng: "Đi thôi, ta cũng muốn xem, muội đi cùng ta, được không?"
Nàng gật đầu.
Người đông dễ sinh va chạm, Quan Nam bảo vệ nàng trước ngực, hai tay hơi dang ra để tránh người khác xô đẩy vào nàng.
Thư Tửu người tuy nhỏ, nhưng cái bọc sau lưng nàng thì lại dài, người đằng sau bắt đầu lầm bầm than phiền. Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đúng lọt vào tai nàng. Nàng sực nhớ suốt mấy canh giờ qua chưa thấy Đồng Quang đâu, trong lòng hoảng hốt, lo sợ có chuyện xảy ra với chiếc dù Tàn Mị, vội kéo bọc ra trước ngực.
Tay nàng áp lên thân dù, nhưng không cảm nhận được động tĩnh gì. Ngẩng đầu nhìn quanh một vòng vẫn chẳng thấy Đồng Quang đâu, nàng liền lo lắng định bước ra khỏi đám đông.
"Thành thật đứng yên, đừng chạy loạn."
Giọng nói của Đồng Quang truyền đến từ phía trên. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn đang nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà cao phía trước bên trái. Nàng còn đang nín thở thì nghe thấy hắn bật cười khẽ, mới dám thở ra một hơi, lại nhanh chóng ngẩng đầu lên. Bên tay Đồng Quang… là một vò rượu? Nàng mấp máy môi, không phát ra tiếng: "Ngươi đi đâu vậy?"
Đồng Quang hơi ngửa người ra sau, tựa đầu lên vai, mắt từ từ khép lại.
Giữa trưa nắng gắt, ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt hắn, làm mềm đi đường nét gương mặt, khiến cả người hắn trở nên mơ hồ.
Trong khoảnh khắc đó, Thư Tửu chợt thấy sợ hãi, sợ một ngày nào đó Đồng Quang sẽ biến mất mà nàng không hề hay biết.
Bên tai vẫn là tiếng ồn ào cãi vã, cũng chỉ là một thiên kim nhà giàu đính hôn với một công tử phong lưu của môn phái nào đó, mà công tử kia lại nuôi thiếp bên ngoài. Trước khi thành thân nửa tháng đã bị vị hôn thê bắt gặp ngay giữa phố, giờ thì ầm ĩ cả lên.
Thiên kim nhà giàu trốn sau lưng bà vú mà khóc sụt sùi, còn người thiếp kia thì vẻ mặt thản nhiên đứng sau công tử phong lưu, dường như không quan tâm đến lời mắng nhiếc của mọi người xung quanh.
Cảnh náo nhiệt như vậy nàng không thích, liền quay người định rời đi. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ đi tìm Đồng Quang.
Nhưng Tư Cống Hi và Tạ Tri An thì đang cực kỳ hứng thú, Tạ Tri An thậm chí còn rướn cổ lên cổ vũ thiên kim nhà giàu ra đòi lại công đạo.
Người quá đông, nàng vừa quay người liền va thẳng vào lòng Quan Nam.
Quan Nam lập tức đỏ bừng cả tai, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, miệng thì lắp bắp: "Tiểu Tửu, muội định đi đâu vậy?"
"Ta… muốn ra ngoài."
Quan Nam đáp một tiếng "được", nói một câu "thất lễ rồi", rồi qua tay áo nắm lấy cổ tay nàng, dẫn nàng len qua từng lớp người, đưa đến nơi râm mát dưới bảng hiệu, bản thân mới có chút khoảng trống để thở. Nhưng y lại quên mất mình vẫn còn đang nắm cổ tay cô nương nhà người ta.
Đồng Quang nghe được câu nói ấy thì liền ngồi thẳng dậy, tay chống đầu lên gối, vẻ mặt không rõ cảm xúc nhìn chằm chằm về phía đó.
Thư Tửu xoay cổ tay, lúc này Quan Nam mới nhớ ra "thất lễ" của mình, vội thu tay lại, sắc mặt có phần lúng túng, má càng đỏ hơn trước. Thư Tửu chỉ nghĩ là do nắng gắt, bèn đề nghị lên lầu nghỉ ngơi một lát.
Thật trùng hợp, tửu lâu đông nghịt người, chỉ có mỗi gian nhã phòng trên tầng ba là còn trống. Mà gian phòng này lại chính là chỗ đối diện nơi Đồng Quang đang ngồi.
Quan Nam ném ra một thỏi bạc, nói muốn đặt gian nhã phòng tầng ba. Tiểu nhị lúng túng, chưởng quầy từng nói gian này không tiếp khách, phải chờ một vài vị nhân vật lớn mới được.
Dù y có lấy danh nghĩa thành chủ thành Đôn Hoàng ra cũng không được chấp thuận.
Thư Tửu trầm ngâm một lúc, nghiêng đầu hỏi Quan Nam: "Thành Lãm Nguyệt có… Phù Sinh Các không? Các chủ từng nói, ta có thể đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!