"Đồ… đã… giao… rồi."
"Cô nương chu đáo, ta yên tâm rồi." Hắn không hề che giấu, đẩy hai phần sữa đặc mềm trên bàn về phía nàng và cây dù, "Tiểu Lục làm đấy, thiên hạ vô song, nơi khác không có đâu."
Bàn tay dưới bàn của nàng siết lại — một cây dù! Dù là yêu quái đi nữa, thì sao có thể ăn được chứ!
"Nó…"
"Ồ, nó từng ăn rồi, cô mau nếm thử xem. Phần của cô ngọt hơn một chút." Chưởng quầy mập tự nhiên nói những lời khiến nàng nổi da gà.
Dù… có thể ăn được đồ?! Ăn kiểu gì? Dùng cán dù sao?
Nàng thầm nghĩ chẳng trách lúc ở chùa Nhân Quả, cán dù lại dính chặt vào lòng bàn tay nàng, thì ra là đang hút máu nàng!! Nghĩ đến đây, nàng nghiến răng quay đầu liếc cây dù đang đặt yên một góc, ánh mắt mang theo cả phẫn nộ lẫn sợ hãi.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, thân dù run rẩy hai cái.
Chưởng quầy mập thấy thế thì xúc động — bao năm không gặp, vẫn y như xưa, nghịch ngợm!
"Nó… ăn… dùng cán dù… sao?" Câu hỏi này nếu không giải được, e là sẽ luôn cào xé trong lòng nàng, khiến nàng khó yên.
"Phụt!" Chưởng quầy mập nghe vậy thì không nhịn được, phun cả ngụm trà ra ngoài.
Nàng cúi đầu nhìn giọt nước đọng trên chóp mũi, tay vừa thả lỏng giờ lại siết chặt hơn!
"Ha ha ha…" Tiếng cười to quen thuộc vang bên tai, "Ngốc tử, bộ dáng ngươi lúc này buồn cười thật đấy! Ngươi định chọc ta cười chết, rồi nhốt ta lại… độc chiếm ta sao?"
"Ngươi im đi!"
Chưởng quầy mập thì khác, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mong đợi, xen lẫn một chút hồi hộp. Nàng còn tưởng là vì chuyện bị phun nước trà, nhưng khi nghe nàng nói xong, mới phát hiện mình đã nghĩ nhiều.
"Cô nương, cô… có thể nhìn thấy hắn?"
"Ai cơ?"
Tuy thời gian quen hắn không lâu, nhưng nàng luôn cảm thấy chưởng quầy mập là người từng trải, sóng gió gì cũng từng thấy qua, không dễ gì hoảng hốt như vậy.
"Ấy da! Chính là…" Hắn sốt ruột đứng bật dậy, mấy lần há miệng muốn nói mà ngập ngừng suy nghĩ nên diễn đạt ra sao.
Nàng cũng hiểu, dù sao một cây dù biết nói biết ăn là chuyện hiếm thấy, nếu thật sự có thể thấy lại hẳn sẽ rất vui mừng. Nhưng nàng không cách nào nói rõ cảm xúc rối bời trong lòng, cũng chẳng thể xoa dịu sự sốt ruột của chưởng quầy mập, chỉ đành đưa tay ra hiệu hắn ngồi xuống từ từ nói.
"Người trong dù." Hắn hạ thấp giọng đến mức nàng cứ tưởng trong đại sảnh không người này còn có tai khác đang nghe lén.
Lần này đến lượt nàng suýt phun nước, nhưng nàng không làm vậy, chỉ ngơ ngác nhìn chưởng quầy mập — hắn nói trong cây dù có người?! Không thể nào! Làm sao có thể chứ?!
"Ma quỷ sao?" Giọng nàng vẫn lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi.
Chưởng quầy mập lại đứng bật dậy, thậm chí đi tới đi lui, "Không, Đồng Quang không phải ma quỷ, hắn là người như thế, không dễ chết như vậy… chỉ là… tạm thời bị nhốt lại thôi." Lời nói mang theo nhiều tiếc nuối.
Sau này, mỗi lần nhớ lại ngày chấn động ấy, nàng đều nói: "Cực kỳ vui mừng sẽ khiến người ta mất kiểm soát", vì chưởng quầy mập chính là như thế — hắn tưởng nàng có thể nhìn thấy "cố nhân trong dù", nên mới cực kỳ vui sướng mà mất kiểm soát.
Nếu nàng là người có ký ức, có lẽ cũng nhận ra "Đồng Quang" trong miệng hắn, đáng tiếc, nàng không có, nên không thể hiểu sự bất thường hiện tại của chưởng quầy mập.
"Điên rồi, tên mập này điên rồi. Ngốc tử, ta mệt rồi, muốn đi ngủ!"
Nàng nghiêng đầu: "Bạn ngươi, không quản sao?"
"Hắn là người lớn rồi, lại cao to như thế, ta chỉ là một cây dù yếu đuối, không quản nổi, không quản nổi. Đi thôi, lên lầu bảy." Giọng hắn vẫn là kiểu chán ghét quen thuộc.
"Ngươi không nói với hắn câu nào sao?" Nàng vẫn còn chưa cam lòng, có bạn nhớ tới chẳng phải là chuyện tốt sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!