Côn Luân, Đồng Quang nghiêng đầu làm như không nghe thấy gì.
Những tháng ngày ở núi Côn Luân, hắn đã chia thành hai giai đoạn, lấy độ tuổi làm ranh giới chăng?
Có lẽ chính là từ khoảnh khắc lão già Thánh Huy qua đời.
Từ khi bước chân vào Côn Luân, hắn luôn theo sát Thánh Huy. Nghĩ lại những ngày ấy, hắn chỉ cảm thấy nực cười.
Trong mắt người ngoài, hắn vinh quang vô hạn, còn nhỏ tuổi đã là đệ tử được Đại Tế Ti sủng ái nhất, đi đến đâu cũng có người đi theo, cả núi Côn Luân không ai dám nói một lời trái ý. Nhưng chẳng ai biết hắn đã chịu bao nhiêu khổ sở không dành cho người thường.
Hắn chưa bao giờ cho rằng những lời tâng bốc đó là điều đáng tự hào, ngược lại chỉ cảm thấy phiền phức.
Về sau, Thánh Huy chết.
Đám thần lệnh sứ kinh hoàng ùa vào đại điện, chỉ thấy Thánh Huy đã cứng đờ. Mà tiểu đồ đệ được hắn yêu quý nhất lại chẳng có mặt. Mọi người tìm một vòng, mới phát hiện hắn đang ngồi xổm bên Nguyệt Trì rửa tay, nét mặt dửng dưng khiến người ta không dám lại gần.
Ước chừng một canh giờ sau, hắn mới quay đầu, thấy một đám người quỳ kín đất. Đột nhiên, hắn cất giọng hỏi: "Đất có lạnh không?"
Không ai dám trả lời. Hai người đứng sau cùng mới vừa được chọn làm thần lệnh sứ, chưa từng gặp vị quý nhân kia, nhưng lại nghe không ít truyền thuyết về hắn, người gần với thần nhất trong lịch sử Côn Luân.
Bọn họ nghĩ rằng, kẻ ở bên cạnh Đại Tế Ti nhiều năm như vậy, lẽ nào không phải hạng người tàn nhẫn?
Nào ngờ chỉ bốn chữ nhàn nhạt đó cũng đủ khiến hai kẻ trẻ tuổi sợ đến mặt mày tái mét.
Ai ngờ Đồng Quang chỉ cười nhạt, nói: "Này, hai đứa nhỏ kia, lại đây. Còn lại lui hết đi."
Hắn chống tay chống cả người, uể oải tựa người xuống, mão Nguy Bạch (*) để sang một bên, đuôi tóc lượn sóng trên mặt hồ, ngẩng đầu nheo mắt để mặc ánh trăng rọi lên mặt.
* mũ
Đám thần lệnh sứ đưa mắt nhìn nhau. Dù biết Đồng Quang đã nhiều năm, nhưng giao tiếp trực tiếp với hắn lại vô cùng ít ỏi. Tính ra, hắn gần như chưa từng chủ động nói chuyện với họ, mỗi lần đều đứng lạnh lùng phía sau, sắc mặt xa cách, hờ hững.
Không ai đoán được tính tình chủ nhân mới này, đành âm thầm lui xuống.
Một thần lệnh sứ bên phải cất tiếng, giọng vẫn hơi run: "Tế Ti đại nhân, thời tiết trở lạnh, y phục ngài bị nước hồ thấm ướt rồi, để thuộc hạ giúp ngài thay đồ."
Đồng Quang nghe vậy, trong lòng khẽ động, chậm rãi mở mắt, nhìn thiếu niên trước mặt. Vào Côn Luân khi đó, hắn e là còn nhỏ hơn thiếu niên này. Trên khuôn mặt đứa trẻ vẫn còn nét ngây thơ, hai bên khóe miệng có lúm đồng tiền sâu mỗi khi cất lời.
Hắn mỉm cười, nhẹ giọng: "À, ngươi đang gọi ta đấy à? Giờ ta đã trở thành Tế Ti rồi nhỉ."
Tế Ti là thân phận tôn quý nhất ở Côn Luân, thậm chí cả thiên hạ cũng phải kính nể. Nhưng vị trí mà bao người mơ tưởng ấy, trong mắt Đồng Quang lại chỉ là lời châm biếm nhẹ nhàng.
Đó chính là ranh giới của hắn.
Sau đó, mọi chuyện dường như dần tốt hơn.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, núi Côn Luân đạt đến địa vị chưa từng có. Đại Tế Ti Đồng Quang nhờ võ công vô địch và phong cách hành xử nhân hậu, được người đời tự nguyện tôn xưng là Tôn Chủ. Tôn Chủ của giang hồ, địa vị chẳng kém gì đế vương chốn triều đình.
Thế nhưng, hắn chưa từng cao cao tại thượng, mà sống tiêu dao tự tại.
Nhiều người từng thấy hắn ngồi bên cạnh ăn xin tán gẫu, cũng từng thấy hắn ở quán trà lắng nghe tiên sinh kể chuyện xưa…
Nhưng, hắn đã cô đơn quá lâu.
Sự tự giam cầm từ nhỏ không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ. Cho nên, Đồng Quang không nhớ người.
Những người hắn từng cứu, từng giúp có vô số. Thế nhưng hắn chẳng nhớ ai.
Trưởng quầy mập từng nói: "Hắn có đại ái, nhưng vô tình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!