Chương 35: Tâm tư của Lang Hoàn.

Trước mắt Thư Tửu là một màn đen kịt, giơ tay không thấy năm ngón. Cũng chính trong hoàn cảnh ấy, thính giác và khứu giác của nàng trở nên đặc biệt nhạy bén.

Nàng nghe rõ có người đang gọi mình, giọng nói vọng tới từ cả phía trên lẫn phía dưới, là giọng của Đồng Quang và Quan Nam. Giọng của Quan Nam đột ngột ngắt quãng, thay vào đó là tiếng binh khí va chạm dữ dội và tiếng trống lắc vang lên từng hồi, khiến tai nàng đau nhức.

Giọng của Đồng Quang cũng bị những âm thanh ấy lấn át, đứt đoạn.

Đột nhiên, nàng cảm thấy nơi mắt cá chân truyền đến cảm giác ẩm ướt, mềm mại, như có thứ gì đó đang chậm rãi bò lên dọc theo chân mình. Cả người Thư Tửu rùng mình, hoảng hốt co người lại. Nhưng chưa kịp phản ứng, một bàn tay từ phía sau thò ra, bịt chặt miệng nàng. Ngay sau đó là hơi thở nóng rẫy phả vào tai, mang theo mùi tanh nồng gắt mũi.

Nói là mùi tanh thì chưa đủ, bởi bên trong còn trộn lẫn một mùi phấn hương nồng đến mức khiến người ta buồn nôn.

Có tiếng "gù gù" như tiếng cổ họng kẻ lạ vang bên tai nàng:

"Đừng giãy giụa nữa, bọn họ tìm không thấy ngươi đâu."

Số người Thư Tửu từng tiếp xúc không nhiều, nhưng giọng nói của người này lại vô cùng dễ nghe.

Chỉ là bàn tay ướt nhẹp kia bịt trên mặt nàng rất khó chịu, thứ đang quấn chặt lấy bắp chân nàng… không thể phân biệt rõ là thứ gì. Cảm giác mơ hồ, đáng sợ.

Người đó nói đúng, bọn họ thực sự không tìm ra nàng.

Phía trước, Quan Nam vung kiếm như ánh chớp, đỡ lấy từng mũi tên bay tới từ bốn phương tám hướng, lại còn phải che chở cho Tư Cống Hi. Việc Thư Tửu đột ngột biến mất khiến y cảm thấy vô cùng bất an. Nhìn thấy Lang Hoàn vẻ mặt ung dung thản nhiên như không, y càng thêm nôn nóng.

Cuối cùng khi mưa tên dừng lại, y còn chưa kịp th* d*c thì Lang Hoàn đã đứng dậy đi về phía y. Chiếc trống lắc trong tay y theo từng bước chân vang lên dồn dập, âm thanh mỗi lúc một dày, khiến mắt Quan Nam bắt đầu hoa lên.

Y như thấy có hai Lang Hoàn đang tiến tới. Khi hơi nghiêng đầu sang bên, lại thấy có hai Tư Cống Hi đang ôm tay, cố nén đau. Dần dần, y còn thấy một Thư Tửu đang mỉm cười tươi rói, tung tăng chạy nhảy ở phía xa, vẫy tay gọi y.

Y loạng choạng bước lên hai bước, nhưng lập tức bừng tỉnh, không đúng. Thư Tửu chưa bao giờ cười như vậy với y, bình thường ngay cả mở miệng nói chuyện còn khó, huống hồ là nở nụ cười rạng rỡ như thế?

Giả cả, tất cả đều là giả.

Thanh kiếm mềm lóe sáng ánh bạc được y đặt lên cánh tay, cắt một đường thật sâu. Máu lập tức trào ra, nhỏ từng giọt xuống đất, rồi nhanh chóng bị sàn nhà hấp thụ sạch sẽ.

Thấy vậy, một dự cảm bất an dâng lên trong lòng y. Hắn ngẩng đầu, nhận ra hoa văn tối màu trên chiếc trống lắc trong tay Lang Hoàn đã đỏ thêm một tầng.

Cùng lúc đó, trần nhà bắt đầu rỉ máu. Từng giọt treo lơ lửng trên đỉnh lò sưởi, rung rinh sắp rơi.

Tuyết bên ngoài chẳng rõ đã ngừng từ lúc nào. Từ đằng xa, y thấy một con ngựa đang giơ cao hai chân trước, có vẻ chính là ngựa của tiểu hòa thượng ở chùa Nhân Quả.

Tiếng vó ngựa vang vọng, từng tiếng, từng tiếng như chấn động cả căn nhà nhỏ mang tên "Thính Tuyết".

Cảnh tượng ấy thật kỳ quái, chắc chắn là lại có cơ quan gì đó do Lang Hoàn bố trí. Quan Nam không thể thấy rõ người đang đứng trên lưng ngựa, thân hình phấp phới trong gió chính là Đồng Quang.

Xung quanh Đồng Quang tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt. Hai tay hắn chắp sau lưng, gương mặt mang theo cơn giận nhè nhẹ.

Vài hơi thở sau, căn nhà kia vẫn trơ trơ. Hắn từ từ nâng tay lên, lớp tuyết dày trên mặt đất lập tức bay vút lên, rồi mang theo sát khí cuồn cuộn lao thẳng về phía căn nhà gỗ.

Tuyết vốn nhẹ tênh, lúc này lại như từng mũi kiếm sắc bén xuyên thủng vách gỗ như xé giấy. Căn nhà gỗ hai tầng kỳ dị ấy sụp đổ ầm ầm trong nháy mắt.

Ngay khoảnh khắc đổ sụp, Đồng Quang đảo nhanh mắt, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Thấy rồi. Hắn phóng người tới, tung chân đá bay vật đang đè trên lưng nàng, đồng thời một tay ôm Thư Tửu vào lòng.

Người đã nằm trong vòng tay, nhưng nàng vẫn nhắm mắt, toàn thân mềm nhũn như thể treo lủng lẳng trên người hắn.

Hắn liếc nhìn bàn tay thò ra từ dưới tấm ván gỗ. Trắng nhợt, ẩm ướt, móng tay bị bào mòn trơ trụi, đầu ngón còn dính máu chưa khô.

Hắn hơi nhấc vai, đầu Thư Tửu liền nghiêng sang một bên, để lộ dấu răng còn hằn rõ trên cổ nàng, cùng mùi tanh và phấn hương nồng nặc chưa tan.

Thứ đó… đã hút máu của Thư Tửu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!