Phòng kia tuy cửa sổ, cửa ra vào đều mở toang, vậy mà lại chẳng khác nào một cái lồng hấp, lờ mờ còn có thể ngửi thấy mùi khét.
Trong lòng Thư Tửu lập tức thầm kêu không ổn, cuống cuồng đưa hai tay đẩy ra phía trước, không ngờ lại ấn phải một khoảng không như thể có bức tường vô hình chặn bên ngoài, mà mùi khét kia ngày càng rõ ràng hơn.
Đúng lúc này, bên trái truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: "Thư Tửu."
Nàng lập tức nhìn qua.
Đồng Quang vận bạch y, đứng nơi cửa, vẻ mặt xa cách lạnh lùng, có chút gì đó không giống thường ngày.
Khi hắn tiến lại gần, nàng mới phát hiện tà áo dưới chân hắn đã bị cháy sém, nơi mép còn le lói ánh lửa yếu ớt, tàn tro xám đen lan dần lên trên, thế mà hắn lại như chẳng hề hay biết.
Nàng vội vàng ngồi thụp xuống, cố gắng dập lửa trên áo hắn: "Ngươi ngẩn người làm gì?"
Nhưng Đồng Quang chỉ hơi cúi mắt nhìn nàng, mà ngọn lửa kia căn bản chẳng thể dập được, thậm chí càng theo động tác của nàng mà bùng lên dữ dội hơn.
"Đồng Quang!"
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng gắt lên như vậy. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Thấy trong mắt hắn là sự do dự và hiếu kỳ, cùng một giọng nói mờ ảo như hư không: "Ngươi nghĩ ngươi cứu được ta sao?"
Cứu được ư?
Nói thật, nàng chưa từng nghĩ đến việc đó. Lúc ấy không nghĩ, giờ cũng không. Hơn nữa, giữa hai người bọn họ, làm gì có ai cứu ai? Chỉ là tự cứu mà thôi.
Động tác trong tay nàng khựng lại, nàng đứng dậy, thở ra một hơi mới nói: "Ta không phải đang cứu ngươi, chỉ là đang cứu chính mình. Không ai nguyện ý bị trói buộc vô cớ. Cả ngươi và ta đều hiểu rõ, chỉ khi để ngươi quy hồn, ta mới có thể hoàn toàn thu hồi lại bản thân mình. Chẳng phải vậy sao?"
"Ngươi chẳng cứu được ai cả, quay về đi."
Nghe vậy, Thư Tửu chỉ cảm thấy nghẹn nơi ngực, đang định mở miệng giải thích thêm lần nữa, thì thấy thân hình hắn mờ dần đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Nàng vội đưa tay ra bắt lấy, nhưng không bắt được gì.
"Quay về đi."
Đồng Quang biến mất, chỉ còn giọng nói lững lờ trong không khí. Thư Tửu vội vàng quay người định lấy cây dù Tàn Mị sau lưng, nhưng chẳng ngờ lại trống không.
Một cơn gió nổi lên sau lưng, ai đó vỗ nhẹ lên vai nàng, nàng không nghĩ nhiều, liền quay đầu lại.
"Bốp."
Trước mặt trống trơn, vẫn là căn phòng như ban đầu, cũng chẳng thấy chút dấu hiệu nào của gió vừa thổi.
Bất chợt, một giọt chất lỏng lạnh buốt rơi xuống trán nàng, mang theo hương thơm nồng nặc. Không ngờ, khi chạm vào tay, lại thấy đỏ lòm.
Là máu.
Nàng kinh hãi lùi lại hai bước, gót chân đập vào ngưỡng cửa, cũng xem như là tự làm mình ngã ra khỏi phòng.
Bên ngoài vẫn đang rơi tuyết, nhưng cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác biệt với lúc đầu.
Còn đâu chén trà nghi ngút khói? Ngay cả mấy chiếc ghế gỗ kia cũng đã mục nát không còn hình dáng, nhìn lên mái nhà, mạng nhện giăng đầy.
Rõ ràng là một cảnh tượng hoang tàn, đổ nát.
Toàn thân nàng lạnh toát mồ hôi, không hiểu nổi rốt cuộc mình đang rơi vào tình cảnh gì. Gọi trời không thấu, gọi đất chẳng hay, đến cả thanh đao cũ cũng chẳng thấy đâu.
Nàng nhìn về phía mình đã chạy vào lúc trước, cứ nghĩ rằng sẽ thấy con Đà Đà kia, ít nhất có thể khiến nàng yên lòng đôi chút.
Nhưng trước mắt chỉ là một mảng trắng xóa, tuyết rơi dày đặc đến mức che kín cả tầm nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!