Chương 3: Tinh quái.

Lão hòa thượng đã đi xa, bóng dáng chẳng còn thấy nữa, chiếc ô đỏ bỗng chốc vùng ra, rơi xuống đất.

Nàng sững người nhìn chằm chằm vào chiếc ô, thấy mặt ô dần dần hiện lên những hoa văn kỳ dị. Trong đầu liền hiện lại chuỗi sự việc quái lạ gần đây, còn cả ánh mắt khi nãy của lão hòa thượng. Dù ông chuyển đổi cảm xúc rất nhanh, nàng vẫn kịp bắt được một tia khác thường. Nhưng ánh mắt ấy là gì, vì sao như vậy, nàng lại chẳng thể nói ra được.

Cho dù có lý trí đến đâu, gặp phải những chuyện khó tin thế này, ai có thể giữ được bình tĩnh chứ? Trong lòng nàng bắt đầu run rẩy, chỉ muốn gọi vị lão tăng trở lại. Nhưng khi quay đầu, cổng chùa đã khép chặt từ bao giờ, gọi thế nào cũng chẳng thể lay động được.

"Ê."

Một giọng nam trong trẻo, thanh linh vang lên bên tai nàng. Lần này thì nàng thực sự hoảng sợ.

Nàng ngã phịch xuống cát, hoảng hốt nhìn quanh một vòng—bốn phía vắng tanh! Vậy vừa rồi là ai nói?

"Ê…"

Lại nữa rồi!

Lão hòa thượng đã dặn, phải giữ tâm an định, giữ tâm an định. Huống hồ nàng còn đang đứng trước cổng chùa, yêu ma quỷ quái nào dám bén mảng đến chứ!

Nàng cố lấy dũng khí, run run cất tiếng: "Ngươi… là ai?"

Giọng nói vừa chậm vừa run rẩy.

Đáp lại nàng là một tràng cười vui vẻ, như thể nghe được chuyện cười hiếm có, niềm vui lan qua từng chữ, khiến người nghe cũng lây theo một chút nhẹ nhõm. Cũng chính là nhờ tiếng cười ấy, nàng dần buông lỏng nỗi sợ trong lòng—giọng nói… dường như phát ra từ chiếc ô?

"Ngốc quá đi, nói chuyện cũng không trôi chảy."

Tiếng nói từ chiếc ô thật êm tai, nhưng lời nói lại chẳng dễ nghe chút nào.

"Ngươi…"

"Ngươi cái gì mà ngươi, vốn dĩ ngươi đã ngốc rồi. Chữ to chữ nhỏ gì cũng chẳng biết, nói năng cà lăm, lại còn phản ứng chậm chạp! Chậc chậc chậc."

Nàng biết mình nói chuyện không giỏi, nên vẫn luôn cố ít mở miệng. Người nàng gặp mấy ngày qua đều rất kiên nhẫn chờ nàng nói hết câu—chỉ trừ cái ô này! Không chỉ chen lời, còn độc miệng đến mức moi móc từng khuyết điểm của nàng.

Chẳng phải chỉ là một chiếc ô thành tinh thôi sao, nó thì làm gì được nàng? Thiên hạ rộng lớn, chuyện quái lạ gì mà không có? Dù nàng chẳng biết gì, nhưng nàng biết rõ một điều—nàng là người, nó chỉ là một cái ô. Dù có tinh thông thế nào, cũng không thể địch lại con người, khác biệt là quá rõ rồi!

Nàng "hừ" một tiếng, đứng dậy phủi bụi, ôm lấy thanh đao, bước đến bên chiếc ô. Nàng hất nhẹ đầu ngón chân, đá cát phủ lên nó, từng tiếng "lách tách" vang lên. Xong xuôi, nàng quay lưng rảo bước trở lại đường cũ.

"Ê! Nha đầu ngốc! Ê! Nha đầu ngốc! Nha đầu thối tha, nha đầu chết tiệt, nha đầu xấu xa, dám vùi ta vào cát hả! Còn định bỏ rơi ta sao? Hừ, được lắm! Là ngươi không biết ta là ai đấy thôi, ta—"

Cái miệng của chiếc ô quả thật nhanh nhảu.

"Ngươi là ai?"

Nàng học theo nó, chen ngang một câu. Vừa dứt lời, chính nàng cũng sững sờ.

Chiếc ô bị nàng chặn họng, im bặt một lúc rồi mới cất tiếng: "Với thân phận như ngươi, không xứng biết ta là ai."

Vậy thì không biết cũng chẳng sao. Nàng tiếp tục đi, bỏ mặc chiếc ô phía sau đang lải nhải chửi rủa.

Đi được một đoạn, nàng dừng lại, rồi bất ngờ chạy trở lại, cúi người nhặt chiếc ô lên.

"Hừ, ta biết ngay mà! Thiên hạ đều biết ta… ta lợi hại cỡ nào."

Chiếc ô này, không chỉ độc miệng, mà còn vô cùng tự luyến. Nàng không chút khách khí, liếc nó một cái sắc lẹm.

"Ta không biết. Nhưng, ngươi, chỉ là, một cái ô."

Chấp nhặt với một cái ô, chẳng hợp với phẩm giá làm người của nàng. Huống hồ—đây là một chiếc ô biết nói! Nhỡ đâu sau này hữu dụng thì sao? Dù không thì lỡ đường cùng, biết đâu còn bán được mấy đồng tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!