Phủ thành chủ không lớn, nhưng cấu trúc lại quanh co như ruột dê chín khúc.
Hoài Minh cúi thấp đầu, lặng lẽ đi sau lưng Hứa Minh Thần. Hứa Minh Thần hạ giọng hỏi người bên cạnh có bị dọa không, những câu hỏi đại loại như vậy, nữ tử đều trả lời từng câu một.
Nhưng có thể thấy nàng ta có phần thất thần.
Nàng ta nói: "Tam ca, còn cô nương tên Thư Tửu kia… huynh định xử trí thế nào?"
Hứa Minh Thần hơi nhướng mày, có vẻ bất ngờ: "Xử trí?"
Nàng ta cũng chẳng thể nói rõ được cảm giác trong lòng mình, đại khái là mâu thuẫn. Vừa hy vọng Thư Tửu bị xử lý, vì nàng ta mơ hồ cảm nhận được giữa nữ tử này và Đại Tế Ti có mối liên hệ nào đó, điều này khiến nàng ta cảm thấy ghen tỵ; nhưng lại không hy vọng cô nương đó bị xử lý, bởi cô nương ấy có lẽ là manh mối duy nhất sau khi tin Đại Tế Ti ngã xuống được truyền đi.
Hứa Minh Thần xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên đầu ngón tay, dù là trong đêm tối, chiếc nhẫn vẫn lấp lánh ánh nước rõ rệt. Y quan sát thần sắc của Tư Cống Hy, chỉ nghĩ rằng dáng vẻ lạnh nhạt của cô nương kia ban nãy đã khiến nàng ta mất mặt.
Phải rồi, Cống Hy từ trước đến nay vốn sĩ diện.
Y tiếp tục sải bước, thản nhiên mở lời: "Hoài Minh, ngươi thấy thế nào?"
Hoài Minh ngẩn ra, rõ ràng không ngờ câu chuyện lại chuyển sang mình. Tính tình gã thẳng thắn, không biết uyển chuyển, nghe thành chủ hỏi liền không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đáp:
"Nếu nói Thư cô nương và cái chết của tiên sinh Thu Thời không liên quan, thuộc hạ vẫn chưa thể hoàn toàn tin được. Đêm đó ở cổng Thu Uyển, công lực của Thư cô nương quả thật không phải người thường có thể sánh được…"
Gã nói ngắn gọn, khách quan thuật lại trận chiến chênh lệch hôm đó.
Gió đêm thổi xào xạc lá cây, qua mấy khúc quanh, một gian phòng thấp hơn hiện ra. Hình dáng cũng không khác những nơi khác là mấy, chỉ là nhỏ hơn, lại cô độc đứng đó, chìm trong bóng tối, rất dễ bị người ta bỏ qua.
Vẫn là những lời ấy, phản ứng của Hoài Minh không nằm ngoài dự liệu y.
"Hoài Minh à… ngươi biết đây là gì không?" Y lấy từ tay áo ra một miếng ngọc bài, kẹp giữa hai ngón tay xoay qua xoay lại.
Hoài Minh ngập ngừng nói: "Không phải ngài từng nói… đó là vật tín giữa người của Phù Sinh Các và cố thành chủ sao?"
Y bật cười, vừa định nói thì chợt nghe bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng cười khanh khách cùng giọng y.
Tiếng cười ấy như hai miếng gỗ mục cọ vào nhau, nghe mà rợn người.
"Trẻ con à, vẫn còn nông cạn lắm!"
Lời vừa dứt, cánh cửa đóng im ắng bỗng đổ sập trong chớp mắt, vang lên tiếng động lớn mà không có lấy một hạt bụi rơi.
Ngoài ngưỡng cửa, một bà lão đứng đó, chống một cây gậy cao hơn người, lưng còng, áo quần rách nát, mùi lạ xộc tới, khiến bà ta trông cực kỳ nhếch nhác.
Chưa kể, bà còn nhe ra hàm răng vàng úa.
Bà lão tên Thang gõ mạnh gậy xuống đất, khiến cả Cống Hy cũng run lên theo. Nàng ta chỉ cảm thấy lực đó lớn đến mức sàn nhà cũng chấn động, không phải nàng ta muốn động, mà là bị ép buộc phải động.
Nghĩ vậy, nàng ta lấy lại hơi thở rồi mới dám ngẩng đầu nhìn bà lão bước vào. Kỳ lạ thay, nàng ta không hề quen người này, nhưng lần đầu gặp lại cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ.
Thang bà bà tiến vào, đảo mắt một vòng, nhấp nhấp miệng, không hài lòng nói: "Đúng là đời sau không bằng đời trước."
"Ngươi!" Hứa Minh Thần bật dậy từ ghế, mắt trợn tròn nhìn bà lão vô lễ này, nhưng chưa kịp hành động đã bị một luồng sức mạnh ép ngồi xuống.
"Ta?" Bà cười khanh khách, quơ gậy một cái, chiếc ghế bên cạnh liền tự động lùi về sau lưng bà, bà ngồi phịch xuống, chẳng buồn bước thêm bước nào, "Không nhận ra ta sao? Vậy từng uống thứ này chưa?"
Bà vung tay áo, ba chén rượu đặt lên bàn, động tác nhanh đến mức ba người chẳng ai kịp thấy rõ.
Hứa Minh Thần im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra với vẻ kinh ngạc: "Người là Thang bà bà."
Y nói như khẳng định. Người có thể lặng lẽ tiến vào thư phòng phủ thành chủ Hắc Vực chẳng có mấy ai, huống hồ là còn mang theo thứ rượu Hoàng Tuyền trứ danh kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!