Chương 25: Thư cô nương.

Dưới bóng đêm nặng nề, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu đơn lẻ, giữa màn đêm tĩnh mịch lại càng khiến người ta rợn tóc gáy.

Họ Thư không phải một cái họ bình thường. Hơn hai mươi năm trước, đó từng là một gia tộc có thể che trời lật đất. Thế nhưng gia tộc trăm năm này lại sống quá mức kín đáo, hiếm có ai từng thấy họ xuất hiện ngoài đời.

Vậy mà một gia tộc như thế lại bỗng dưng biến mất không để lại dấu vết chỉ sau một đêm.

Ngay cả các chủ Phù Sinh Các người được cho là nắm rõ chuyện thiên hạ cũng chỉ mím môi lắc đầu không ngừng.

Thời gian trôi qua, thiên hạ mỗi ngày đều có chuyện mới, người ta dần dần cũng quên mất chuyện của Thư gia. Suốt hơn hai mươi năm trời, không một chút tin tức, thế nhưng đúng vào một đêm như thế này, từng đợt biến động lại dồn dập kéo đến.

Những thứ đã biến mất, vốn tưởng không còn, lại đồng loạt xuất hiện trên người một nữ tử xa lạ.

Ngón tay của Hứa Minh Thần không ngừng xoay chiếc nhẫn, ánh mắt y gần như không rời khỏi người nữ tử ấy, nhưng càng nhìn càng cảm thấy xa lạ.

Tấm ngọc bài trong tay đúng là không thể sai, hồi lâu sau, y mới ép bản thân bình tĩnh lại: "Cô nương Thư Tửu, tổ tiên ta cũng từng có giao tình với Thư gia, xem ra giờ chúng ta lại càng thêm thân thích rồi. Người đâu, sắp xếp phòng cho Thư cô nương."

Nụ cười của y giờ đây đã khác trước, nhưng trong mắt Thư Tửu, lòng tham trong đó rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy không khí trở nên lạnh hơn, rùng mình trao nhau ánh mắt, quả nhiên công lực của thành chủ sâu không lường được, một chút lạnh lẽo cũng không cảm thấy, trong khi họ thì lạnh đến mức như có băng phủ lên xương.

Nhưng bây giờ là mùa hè cơ mà?

Có người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, chẳng có lấy một ngôi sao.

Hắn ta luôn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, nhưng nhìn quanh một lượt, người trong sân đều bận rộn việc riêng, người nhàn rỗi nhất… có lẽ là con chim kia.

Con chim đó tính khí cực kỳ khó chịu, bọn họ từng lãnh đủ rồi, chẳng dám trêu vào. Vừa thấy nó quay đầu, người nọ lập tức cúi đầu, tránh chọc vào phiền toái.

Họ đứng không xa, thấy rõ nữ tử ấy mấp máy môi, nhưng lại chẳng nghe được tiếng nàng nói gì. Nếu không phải tiểu thư Cống Hy chạy theo gọi nàng, có khi họ còn chẳng biết nàng họ Thư.

"Thư… cô nương, mấy ngày tới nếu muội cần gì ở phủ thành chủ, cứ tìm ta. Ta ở bên kia, tên ta muội biết rồi, cứ gọi ta là Cống Hy là được."

Tư Cống Hy đuổi theo, ánh mắt lướt qua người nàng vài lượt, cố tìm dấu vết của Đại Tế Ti.

Thư Tửu dừng bước, nghiêng đầu nhìn thẳng nàng ta, ánh mắt mang theo sự dò xét, trên mặt thoáng qua nét ngượng ngùng, đưa tay lên sờ mặt mình: "Sao vậy? Mặt ta… dính gì à?"

Không một lời đáp.

Bàn tay dưới ống tay áo của Thư Tửu siết chặt chuôi dù. Không hiểu sao, nàng cứ cảm thấy Tư Cống Hy tiếp cận nàng có mục đích. Nếu nghĩ kỹ, cũng chẳng khó lý giải.

Hoặc là hai người từng quen biết, mà còn không phải quan hệ tốt đẹp; hoặc là nàng ta nhận ra cây dù, cũng chính là Đồng Quang.

Dù thế nào, cũng không ngoài việc truy tìm tin tức hay nhân vật liên quan.

Nhưng nàng không chủ động nói, thì nàng ta đừng hòng hỏi ra được. Về khoản nhẫn nại, hiếm ai có thể hơn được người nói năng không linh lợi.

Quả nhiên, vừa bước chân vào phòng, Tư Cống Hy đã theo sau, còn cẩn thận nhìn quanh một lượt rồi mới đóng kín cửa sổ.

Nàng ta căng thẳng bước đến gần: "Thư cô nương, muội… đến từ đâu?"

Lại là câu hỏi này. Những người này đúng thật là không đạt được mục đích thì không chịu buông tha.

"Đôn… Hoàng."

Nghe vậy, mắt Tư Cống Hy khẽ lóe sáng, lướt qua vai nàng nhìn về chuôi dù kia, có chút bạc màu như thể đã dùng rất lâu.

"Muội từng đến… Côn Luân chưa?"

Câu hỏi thẳng thừng, nhưng trùng hợp thay, Thư Tửu lại không hiểu ẩn ý đằng sau. nàng lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!