Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ hơn cả tiếng gió lướt qua khi hắn quăng lá cây.
Đã vậy rồi, nàng nên rời khỏi Hắc Vực sớm thôi. So với thời gian mà Đồng Quang nói trước đó thì đã trễ hơn nhiều. Nếu còn chậm trễ, trời lại sắp tối mất rồi.
Nàng xoay người, bước đi ra ngoài. Con chim Ca Lâu La ngoan ngoãn cọ đầu vào nàng, nhưng khi nhìn người khác thì lại vô cùng kiêu ngạo.
"Tam ca, nàng ấy…" Giọng Tư Cống Hi nghèn nghẹn, lọt vào tai Hứa Minh Thần nghe rất chói tai. Huống hồ lại vừa có tin về việc thanh Thương Hà Vãn Nguyệt xuất hiện, y tuyệt đối không thể để cô gái này rời đi.
Thấy nàng đã đến gần cổng lớn, y định bước lên ngăn lại nhưng phát hiện ra lực đạo trong ngực bụng đã hao tổn gần hết, một lúc lâu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ nàng lại ra tay thêm lần nữa.
Chỉ là y không tài nào hiểu được, lực đạo ấy đã thất thoát từ khi nào. Cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ, lớn tiếng quát một tiếng. Thị vệ bên ngoài nghe thấy liền vội vàng dẫn người xông vào, suýt nữa va phải cô gái đang mở cửa bước ra.
"Là cô sao?" Một người trong số họ nhận ra nàng, vội vàng báo cáo với người dẫn đầu: "Chính là cô gái bị nghi ngờ liên quan đến vụ án sát hại tiên sinh Thu Thời mà chúng ta đã bắt được lần trước."
Nhìn điệu bộ của y, nàng biết người kia chắc là trưởng đội thị vệ.
Nàng th* d*c, định giải thích, nhưng đến lúc mở miệng lại không biết phải nói từ đâu, càng không biết nên làm sao để giải thích cái sự thật hoang đường kia với đám người này.
Trưởng đội thị vệ tuy khách khí, nhưng giọng nói rõ ràng mang chút uy h**p. Gã ho nhẹ, khẽ hành lễ với Hứa Minh Thần. Sau khi được ra hiệu, gã nghiêng người nửa bước sang bên phải, chặn kín lối ra của nàng.
Bảy tám nam tử đứng chắn trước mặt, ánh sáng vốn đã mờ, giờ lại càng thêm tối tăm. Nàng dường như rất ít khi ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt cụp xuống, chỉ chăm chăm nhìn vào mũi giày của mình.
Trưởng đội thị vệ nhìn bộ dáng ấy của nàng, hơi ngượng ngùng lau đầu mũi, nói: "Thật xin lỗi, cô nương, xin cô quay lại viện, phối hợp điều tra."
Trong đầu gã nhanh chóng điểm lại vụ án. Chuyện bắt được một cô gái tại hiện trường vụ án tiên sinh Thu Thời vẫn còn ấn tượng rõ ràng. Lúc ấy gã còn tức giận lắm một là vì thuộc hạ hồ đồ, một cô gái yếu đuối làm sao có thể giết cả nhà tiên sinh Thu Thời mà không để lại dấu vết đánh nhau; hai là vì bọn thuộc hạ vô dụng để nàng ta bị đám người Ứng Ngữ Các cướp mất một cách dễ dàng.
Giờ thấy người thật, nhỏ bé như thế, càng khiến gã thấy mình mắng không sai.
Nhưng nếu thật sự là nàng ta… thì chuyện này càng không đơn giản.
Bởi vì người của Ứng Ngữ Các đều bị con mãng xà nuốt vào bụng, mà giờ chỉ còn nữ tử này sống sót.
Mọi đầu mối đều xoay quanh nàng ta. Trưởng đội thị vệ ghé sát tai Hứa Minh Thần, thì thầm tóm tắt lại tình hình.
Hứa Minh Thần nghe càng lúc sắc mặt càng khó coi.
Một lúc sau, y mới cất lời: "Mời cô nương an tọa, hôm nay, chúng ta cần nói chuyện tử tế một phen."
Y nhận lấy chén trà hạ nhân đưa tới, hớp một ngụm, đôi mắt hẹp dài khẽ mở, ánh mắt sắc như phượng hoàng, khiến người ta cảm thấy khó gần.
Y ra hiệu cho hạ nhân mang trà tới cho cô gái đang ngồi dưới gốc cây. Nàng nghiêng đầu, nhìn vào lá trà chìm dưới đáy chén, không biết đang nghĩ gì.
Sự im lặng khiến những người xung quanh cảm thấy bất an. Chỉ nghe tiếng chim dùng móng vuốt cào lên mặt đá, tiếng ken két vang lên chói tai.
Có lẽ bị tiếng động làm phiền, nàng đưa tay v**t v* trấn an con chim, ôm nó vào lòng. Ca Lâu La tròn mắt, ngẩng đầu khoe mẽ đầy kiêu ngạo.
Khiến người ta không thể đoán thấu.
Biểu hiện của cô gái này so với trước không khác là mấy, vẫn bình tĩnh ứng biến khiến Hứa Minh Thần cũng thấy bất ngờ.
"Người đâu, lấy giấy bút lại đây." Y không rời mắt khỏi nàng, nói tiếp: "Cô nương chắc nghe rõ ta nói. Ta nói, hắn ghi lại, cô chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được. Việc đơn giản như vậy, chắc không làm khó được cô đâu."
Y thấy nàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trời, đoán được nàng đang chú ý đến thời gian, bèn thử nói: "Ta sẽ nói ngắn gọn. Nếu cô phối hợp, sẽ không làm trễ việc cô rời đi. Nhưng nếu không…"
Quả nhiên có hiệu quả, nàng cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn y.
Khóe môi y nhếch lên, cửa sổ phía sau có tiếng động khẽ, hắn nghiêng đầu, bên trong lập tức yên tĩnh trở lại.
"Sau khi cô đến đây, tiên sinh Thu Thời liền chết. Có đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!