Trời sắp sáng, tàn tích miếu Thánh Đế cũng đã được dọn dẹp gần xong, y vừa định ra lệnh quay về phủ thì Tư Cống Hy đã từ trước mặt hắn lao vọt qua.
"A Hy!"
Y lập tức túm lấy cánh tay nàng, vậy mà vẫn không ngăn được động tác nàng muốn giật lấy cây dù từ tay cô gái kia.
Trong lòng dâng lên nghi hoặc, y lại nhìn kỹ cây dù đỏ vài lượt.
Chẳng có gì đặc biệt.
Tên thị vệ đứng bên như hiểu ý, vội vàng bước lên: "Tiểu thư Cống Hy, nơi này nguy hiểm, dù sao cô ấy cũng sẽ theo chúng ta về phủ, về rồi lấy sau cũng không muộn. Thuộc hạ sẽ để mắt tới, một khi cô ta buông tay, ta lập tức đem dù cho người."
Tư Cống Hy ngẩn người quay đầu nhìn Hứa Minh Thần, lúc mở miệng, giọng nói đã mang theo ý khóc: "Tam ca… Tam ca…"
Hứa Minh Thần bước nửa bước về phía nàng, đỡ lấy phần lớn cơ thể nàng, ôm lấy rồi đi thẳng về phủ thành chủ. Y đã quen biết nàng hơn nửa năm, mà đêm nay là lần đầu tiên thấy nàng như vậy. Trong lòng bất an, nhưng không muốn mở lời hỏi.
Y đang chờ — chờ nàng tự mình nói ra.
Về đến phủ, Tư Cống Hy cố chấp không chịu về phòng, khăng khăng muốn ở bên cạnh cô gái kia.
Bất đắc dĩ, Hứa Minh Thần đành để lại mấy người trông chừng, còn bản thân thì đến tiền viện xử lý công vụ.
Từ lúc kiệu được đặt xuống sân, không ai dám chạm vào nữa. Nàng ngồi một bên, chăm chú quan sát cây dù kia, không dám chắc đó có phải là cây dù nàng biết hay không. Huống chi, nàng tận mắt thấy thi thể của Đồng Quang.
Vì vậy nhất thời, nàng cũng không dám hoàn toàn khẳng định.
Nhưng… không sao cả. Chỉ cần là đồ của Đồng Quang, nàng đều phải có được.
Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh nàng, có vẻ sợ hãi. Tiểu thư nhà mình xưa nay dịu dàng thông tuệ, sao giờ ánh mắt lại như vậy? Nàng ta nhìn thấy trong mắt tiểu thư dần dần hiện lên những tia đỏ, con ngươi lóe lên quang mang kỳ lạ.
"Tiểu thư?"
"Hương Thảo, đó là của ta, em tin không?"
Tiểu nha hoàn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía hành lang, rồi lại cúi xuống, đáp: "Tin ạ. Giờ đã đến giờ Thìn rồi, người có đói không? Để em đi lấy chút đồ ăn."
"Không cần. Có thứ này là đủ." Nàng đưa tay ra, một tay nắm lấy cán dù, tay kia bắt đầu gỡ từng ngón tay cô gái kia.
Dáng vẻ này, như đã hóa si mê. Hương Thảo lại lên tiếng gọi nàng, thấy không có tác dụng, bèn nghĩ tiểu thư bình thường được nuông chiều, sức lực không nhiều là chuyện thường, liền đưa tay giúp một tay.
Nhưng ai mà ngờ!
Cây dù kia lạnh thấu xương, vừa chạm tay vào đã cảm thấy một luồng băng giá buốt đến tận cốt tủy, vừa lạnh vừa đau, người bình thường không thể chịu nổi. Nàng ta kêu khẽ một tiếng rồi rụt tay lại.
Chỉ thấy tay tiểu thư nhà mình đã phủ một lớp băng sương.
"Người mau buông tay ra đi…"
Nhưng kẻ đã chìm trong si mê thì gọi sao cũng vô ích. Hương Thảo rối loạn tâm thần, vội chạy về tiền viện gọi người cứu.
Hứa Minh Thần nghe tiếng nức nở của nha hoàn, vô cùng sốt ruột, sải bước nhanh chóng trở lại sân viện. Vừa đến hành lang đã thấy có điều bất thường, lập tức ra tay điểm huyệt, thuận thế đỡ lấy nàng, ôm vào lòng, trầm giọng ra lệnh: "Đi gọi lão Trần tới!"
Lão già xách theo một chiếc rương cũ, lệt xệt dép, vừa đi vừa lầm bầm mắng chửi, không ngờ bị thành chủ một phát túm vào nhà chính.
"Không sao, nàng chỉ nhất thời bị tâm ma khống chế. Hoặc tự khỏi, hoặc thì… hề hề… Tiểu tử, lo chuẩn bị hậu sự đi!"
Hứa Minh Thần bóp cổ hắn, lão già vẫn cười khành khạch, không chút sợ hãi.
Chợt, lão "ồ" lên một tiếng, phồng má, trong chớp mắt đã trượt khỏi tay Hứa Minh Thần, thân hình nhỏ đi một vòng, áo quần vốn đã rách nát giờ như áo choàng khoác lên người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!