Chương 21: A Hy.

Trong Hắc Vực, có thể phân biệt được ngày và đêm, nhưng lại không có mặt trời hay mặt trăng.

Những người sống ở đây đều vì giữ lấy mạng sống mà cam tâm chịu đựng sự ngột ngạt kéo dài suốt năm tháng.

Duy chỉ có phủ Thành chủ là có chút khác biệt, đặc biệt là nửa năm nay, đám hạ nhân ai nấy đều cảm nhận được tâm trạng của chủ tử trở nên tốt hơn.

Hơn nửa năm trước, lão Thành chủ bệnh nặng nguy kịch, thiếu chủ đi về phía Tây lên Côn Luân, mong mời được Đại Tế Ti xuống núi cứu một mạng cho lão Thành chủ. Nhưng không ngờ, thiếu chủ không mời được Đại Tế Ti, lại mang về một thần nữ.

Thần nữ là cách họ gọi nàng.

Vì chẳng bao lâu sau khi nàng xuất hiện, bệnh tình của lão Thành chủ liền thuyên giảm, hồi phục khoẻ mạnh. Lão Thành chủ ngày ngày có tiểu thư Cống Hi bầu bạn, sắc mặt cũng ôn hoà hẳn lên, đối với hạ nhân thì càng thêm tử tế.

Chỉ riêng với Thiếu chủ, lại khiến người ta có cảm giác gần gũi mà xa cách. Nàng thân thiết gọi chàng là "Tam ca", nhưng chưa từng thấy nàng có hành động thân mật nào.

Thời gian lâu dần, người trong phủ đều nhận ra là Thiếu chủ đang đuổi theo tiểu thư Cống Hi.

Lão Thành chủ dần mê mẩn với cuộc sống nuôi mèo dắt chó, sớm sớm liền truyền lại vị trí Thành chủ cho Thiếu chủ, còn âm thầm dặn dò nàng giúp quản lý phủ đệ này.

Ý tứ trong đó, ai mà không hiểu?

Phủ Thành chủ không lớn, các đời Thành chủ đều quen sống tiết kiệm. Đi không xa là đến gác nhỏ của nàng.

Hứa Minh Thần dừng bước, nhìn về cây mơ ở phía trước bên trái.

Cây đó, bao năm nay chưa từng nở hoa, đúng hơn là từ khi trồng đã chưa từng nở. Nhưng từ khi Cống Hi dọn đến, nàng đã dựng một "xưởng nhỏ" dưới gốc cây, sai người tìm quả hắc kỷ, cả ngày mày mò, cuối cùng làm ra không ít món ăn vặt từ quả đó.

Lúc này, nàng cầm ly lên, bên trong là nước ép hắc kỷ trông vừa chua vừa gắt, vậy mà nàng vẫn cười khuyên chàng.

"Huynh nếm thử đi, ngọt lắm đấy, muội cho thêm mật ong rồi."

Chàng nghiêng đầu từ chối, nhưng nàng cố chấp đưa ly sát đến miệng chàng. Mùi thơm thoảng quanh tay nàng lướt ngang môi chàng, không hiểu sao, chàng mở miệng, uống một ngụm.

Chua quá! Lại còn chát!

Vị giác như muốn phản kháng lại sự tấn công bất ngờ ấy.

Trong mắt chàng là nụ cười rạng rỡ của nàng khi trò nghịch thành công. Nàng không giống các cô nương khác lấy tay áo che miệng để giữ thể diện, nàng vô tư thoải mái, như lúc này, cười giòn tan rồi chạy trốn, sau khi giữ khoảng cách an toàn mới đứng lại, dang hai tay ra làm dáng mặt dày.

Trong mắt và trong lòng chàng đều là nàng. Lớp phòng bị mong manh trong tim bị xô đổ dễ dàng.

Chàng bước đến, kéo nàng ôm vào lòng.

Nàng kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi gọi tên chàng: "Hứa Minh Thần! Huynh thả muội ra!"

Trên cây mơ sau lưng chàng vẫn treo chiếc đèn lồng nàng làm tuần trước. Ánh sáng lấp lánh chiếu vào mắt nàng, rực rỡ lạ thường. Tên chàng, từ miệng nàng thốt ra, bỗng trở nên êm tai lạ lùng. Khóe môi chàng khẽ nhếch lên, giọng trầm thấp.

"Muội—"

Lời chưa dứt, đã có lính gác hấp tấp chạy đến cắt ngang: "Thành chủ! Thành chủ! Có chuyện gấp ạ!"

Người lính nhận ra bầu không khí không ổn, cúi đầu, vô tình nghe thấy tiểu thư Cống Hi trách Thành chủ câu gì đó.

"Thành chủ, đại lao cháy lớn rồi! Ngay cả thi thể của cả nhà tiên sinh Thu Thời cũng bị thiêu rụi…"

Hứa Minh Thần lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía khói đen cuồn cuộn.

Cuối cùng cũng ổn định lại sau khi trấn áp được Xà Mạn, đêm nay trong thành có phần náo nhiệt, chàng cũng không nghi ngờ gì, nào ngờ lại bị kẻ khác lợi dụng sơ hở…

"Tam ca, huynh mau đi đi, muội đợi ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!