Chiếc xích đu đu rất cao, vượt qua cả bức tường, chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài mờ mịt sương khói.
Tiếng a nương vang lên phía dưới, trách cha không nên đẩy nàng cao như vậy, cẩn thận kẻo ngã.
Lời còn chưa dứt, nàng quả nhiên ngã xuống từ trên cao, hoảng hốt muốn dùng tay chân để đỡ, nhưng không ngờ lại rơi vào trước cửa một viện lạ.
Té từ độ cao như thế, nàng lại không hề thấy đau, chỉ là váy áo dính bụi, nàng xót của mà phủi nhẹ. A nương đã nói rồi, những hạt châu lưu ly thêu trên váy đều do bà tự tay đính vào.
Cánh cổng viện đóng chặt, nhưng không ngăn được tiếng tơ đàn trầm bổng vọng ra từ bên trong.
Nơi này… chính là viện của Trần Thu Thời. Nhưng cảnh tượng trước mắt phồn hoa rực rỡ, hoàn toàn khác với những gì nàng từng thấy trước đó.
Cánh cửa lớn mở từ bên trong, một lão nhân bước ra, lưng còng, mặt mũi hiền từ, cất lời mời gọi: "Cô nương mời vào, gánh hát đã bắt đầu diễn rồi, nếu đến trễ e là không xem kịp."
Nàng nhíu mày, đứng yên không động đậy.
Lão nhân này chính là một trong những người chết đêm ấy, dáng chết kỳ lạ khiến nàng đến giờ vẫn còn nhớ rõ. Nàng nhìn vào mắt ông ta, không hề sưng hay lồi ra, giống người bình thường, nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Cô nương?"
Nàng hoàn hồn, thầm nghĩ, thật kỳ quái, người đã chết sao lại có thể sống lại? Nhưng cũng tốt, cho nàng cơ hội hỏi Trần Thu Thời về chuyện cây dù hỏng kia.
"Thu… Thời tiên sinh… có ở đây không?"
Lão nhân mỉm cười, đôi lông mày rung rung theo nụ cười: "Có, để ta dẫn cô vào, mời theo lão."
Ông ta nghiêng người chờ động tác của nàng. Nàng nhớ lại dáng điệu của chưởng quầy mập trước đó, bắt chước giơ tay, đi theo lão nhân vào viện.
Lúc này nàng mới nhìn rõ hình dáng thật sự của viện này, chạm trổ tinh xảo, lộng lẫy giàu sang. Cũng phải thôi, nhà họ Trần vốn thuộc hàng danh môn vọng tộc.
Ở chỗ giao giữa tiền viện và hậu viện, có gì đó không bình thường, nàng chăm chú nhìn mấy lượt.
Lão nhân thấy nàng dừng lại, liền giải thích: "Tiên sinh nhà ta từ nhỏ đã tinh thông cơ quan cơ xảo, cô xem, cái lưỡi nhỏ kia chính là một trong những cơ quan nhỏ đấy. Còn cái kia…"
Nói đến Trần Thu Thời, ông ta đầy vẻ tự hào. Hình như ở Hắc Vực, Thu Thời được người người kính trọng. Nhưng một người như thế, sao lại có thể bị diệt môn chỉ sau một đêm?
Nàng nghiêng đầu hỏi: "Tiên sinh… có từng… kết thù với ai không?"
Nghe vậy, lão nhân trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới đáp: "Không hề. Ta theo tiên sinh hơn hai mươi năm, ngài ấy tính tình hiền hòa, chưa từng to tiếng với ai, sao lại có kẻ thù cho được?"
Nàng không hoàn toàn tin. Nếu thực sự là người như vậy, sao phải ẩn mình nơi Hắc Vực?
Lão nhân dẫn nàng đi qua hành lang hoa, dọc đường không có một bóng người, nhưng tiếng tơ đàn, tiếng cười nói vẫn không ngớt.
"Tiên sinh, có khách đến rồi."
Nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở ghế chủ vị, lông mày mắt đều ôn hòa, dáng vẻ nhã nhặn lễ độ. Thu Thời mời nàng ngồi, trông như đã quen biết từ lâu.
Trong lòng nàng càng thêm nghi hoặc. Lẽ nào thực sự là cố nhân?
Trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, phần lớn nàng không biết tên. Thu Thời kiên nhẫn giới thiệu từng món, dẫn điển dẫn tích, nhưng nàng lại chẳng thấy chút khẩu vị nào.
"Không thích mấy món này sao? Cô đường xa tìm đến, sao ta có thể để cô bụng đói?"
Nàng ngẩn người, nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên như cũ.
Thu Thời mỉm cười, bảo người mang món chim bồ câu mật đặt trước mặt nàng: "Ta còn chưa biết tên cô nương, không biết có thể cho biết chăng? Sau này nếu có dịp, ta còn có thể báo đáp đôi phần."
"Báo đáp?" Câu này chẳng đầu chẳng đuôi. Hơn nữa, nàng cũng không có tên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!