Chương 16: Chuyện cũ Hoàng Tuyền.

Thành Đôn Hoàng.

Gã chưởng quầy mập vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc như thường lệ, trên bàn đặt ba chén rượu. Ngón tay hắn mân mê vành chén, thần sắc căng thẳng. Trên bậc thềm vọng đến tiếng bước chân nặng nề "hự hự", hắn thầm nghĩ: Đến rồi.

"Thu lại đi."

Thập Nhị có phần khó hiểu. Từ sau khi cô gái nói lắp kia rời đi, mỗi lần uống rượu, các chủ đều rót đủ ba chén, nhưng rõ ràng chỉ có một mình người uống. Hắn thở dài, nhấc hai chén rượu chưa động đến mang đi. Chắc là bởi suốt một năm nay, trong các quá vắng vẻ, hiếm hoi mới có một vị khách, lại còn là một vị khách xem ra khiến họ bị lỗ vốn, nên dĩ nhiên sẽ chẳng thể nhanh chóng quên được.

Vừa mới vén rèm sau bếp, một chén rượu trên bàn bất ngờ đổ nghiêng. Thập Nhị lập tức cúi đầu, thấy rượu đổ ra lại trở nên vẩn đục, hắn hoảng hốt quay người định báo cho các chủ, nhưng ngay lập tức lại chạm mặt mụ già bẩn thỉu ở Quỷ Thị, chống một cây gậy còn cao hơn người bà ta một đoạn, lững thững bước qua ngưỡng cửa.

Đôi mắt của mụ ta đục ngầu, giống hệt chén rượu vẩn đục trong khay hắn đang bưng. Bà ta nhìn vẻ mặt hắn, nhe răng cười, hàm răng vàng khè lộ ra giữa khuôn mặt đầy nếp nhăn khiến bà ta càng thêm vẻ từng trải phong sương.

Thập Nhị rùng mình, chuyện rượu biến đục, đợi bà ta rời đi rồi nói sau.

"Các chủ."

Bà lão họ Thang đứng bên bàn, lưng còng đến mức chỉ cao hơn mặt bàn trên bậc thềm nửa cái đầu.

Chưởng quầy mập thu hồi ánh mắt, nói: "Câu trả lời bà muốn, ta không cho được."

Thang bà bà khựng lại, rồi phá lên cười khanh khách, ngồi bệt xuống bậc thềm, thở dài một tiếng: "Trên đời này còn có chuyện các chủ làm không được sao? Đến cả Tôn chủ ngài còn tìm được, thì người ta muốn tìm, e là chẳng đáng gì. Chỉ sợ là bà già này đưa không đủ thù lao thôi."

Nói rồi, bà lão run rẩy móc từ chiếc túi vải rách đeo bên người ra một vật không hợp với dáng vẻ của bà. Bà dùng tay áo chùi mạnh một cái, cẩn trọng mở lớp gấm trong lòng bàn tay ra một đốt xương sống.

Chưởng quầy mập liếc qua, khóe miệng khẽ nhếch lên, khối xương sống của người sống kia tỏa ra khí tức quen thuộc, không khác nhiều với dự đoán trong lòng hắn. Chỉ là người kia trốn quá kỹ, chẳng phải không tìm được, mà là không cần phí công tìm một con sâu bọ hôi thối mà thôi.

Chiếc chén sứ trắng xoay nhẹ trong tay hắn, hắn không nói một lời, chỉ lắng nghe giọng nói khàn đục kia kể chuyện ân oán tình thù.

Thang bà bà tên thật là Tằng Từ, xuất thân từ Phù Đồ Tháp, từng là người đứng đầu đời trước. Khi bà ta còn tại vị, địa vị của Phù Đồ Tháp còn cao hơn hiện nay mấy bậc.

Ấy là chuyện ba mươi năm trước, vị nữ chưởng môn cứng rắn, thủ đoạn tàn nhẫn ấy cuối cùng vẫn không thoát khỏi lưới tình, rơi vào biển ái tình với một người đàn ông vô danh.

Tuổi trẻ, luôn khó thoát khỏi lời đường mật. Mấy năm đó, người trong tháp mặc nhiên để gã đàn ông ấy có quyền phát ngôn chỉ sau bà. Đến khi bà tỉnh ngộ, Phù Đồ Tháp đã người đi tháp trống.

Người tình bà một lòng tin tưởng, trong lúc bà không hay biết, đã dùng đủ loại lý do và thủ đoạn, âm thầm thả ra hơn nửa số tù nhân. Trong một thời gian ngắn, triều đình và giang hồ chấn động, ai nấy đều hoảng sợ.

"Phù Đồ Tháp ấy à, giam toàn những yêu ma quỷ quái, hung ác cùng cực," Bà ta bĩu môi, nhớ lại những kẻ bị giam giữ trong tháp, đặc biệt là tầng hầm thứ ba.

Những gì bà ta nói, là chuyện ai trong giang hồ cũng biết. Nhưng những gì bà không nói, mới là điều thiên hạ không hay và cũng là mấu chốt quan trọng nhất.

Tầng hầm thứ ba của Phù Đồ Tháp từng giam giữ Băng Ma Nữ. Việc nàng ta trốn thoát mới là điều khiến người ta lo ngại nhất, bởi nàng giỏi nhất là mê hoặc lòng người, biến hóa khôn lường, từng làm cho triều đình trở nên hỗn loạn đến mức không phân rõ trắng đen.

Sau khi Tằng Từ bắt được nàng đưa về Phù Đồ Tháp, thiên hạ mới có thể an ổn bình yên.

Tiếc thay, cảnh yên bình chẳng được bao lâu, nàng ta lại trốn mất.

"Cô ta là muội muội của bà đúng không?" Chưởng quầy mập nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ lứa trà này sao mà đắng thế.

Thang bà bà ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo gấm bên bàn, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Quả nhiên không có chuyện gì giấu được ngài."

Em gái bà ta, chính là Băng Ma Nữ, sinh ra đã không giống người thường, toàn thân lạnh lẽo, ngay từ khoảnh khắc ra đời, lông mày tóc tai đã kết băng.

Nhà thường ai dám nuôi? Đêm đó đã bị vứt vào núi. Đến khi bà tìm tới nơi thì đã chẳng còn bóng dáng. Ban đầu bà nghĩ em gái bị sói tha đi, mãi đến năm bà trở thành chưởng quản Phù Đồ Tháp, vài lần điều tra án mạng lớn mới gặp lại nàng.

Sau khi Băng Ma Nữ biến mất khỏi Phù Đồ Tháp, bà giận dữ, oán trách nàng cố chấp không chịu sửa mình. Không ngờ một tháng sau, Băng Ma Nữ lại bị phơi khô rồi treo lủng lẳng trên cổng thành Nam Miện, người qua đường không ai không nhổ nước bọt vào nàng.

Đến khi bà ta đến nơi, Băng Ma Nữ đã gần như khô quắt thành xác khô, toàn thân bốc mùi tanh tưởi.

"Một người yêu cái đẹp đến thế mà… Dù có tội lớn cỡ nào, cũng đã có tầng ba của Phù Đồ Tháp để trừng phạt nàng rồi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!