"Tuyết… Y… tỷ tỷ?"
Thanh âm run rẩy, nàng suy nghĩ chốc lát, lúc này Tuyết Y đột nhiên xuất hiện ở hậu viện, không rõ có dụng ý gì, chi bằng cứ giả vờ yếu thế trước đã, chắc sẽ không sai.
Quả nhiên là nàng. Tuyết Y đảo mắt bốn phía rồi bước nhanh tới, kéo nàng lập tức lẩn vào trong phòng, đối với hai thi thể khô quắt trước cửa, nàng không liếc mắt lấy một lần.
Khoảnh khắc ấy, nàng liền hiểu ra con ngân tố xà ấy là do Tuyết Y thả ra.
Tạm thời chưa luận mục đích của Tuyết Y, nhưng quả thực đã giúp nàng thoát khỏi nguy cục.
Tuyết Y nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ thở dài một hơi: "Đừng sợ. Hắc Vực vốn chẳng phải nơi hiền lành gì, chết hai bà già ấy cũng chẳng ai quan tâm."
Dứt lời, nàng ấy kéo tay nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Tỷ giúp muội ra ngoài, nhưng muội có thể nói thật cho tỷ biết muội là gì của Lý Túc Túc, Lý đại hiệp?"
Nàng chau mày, mờ mịt đáp: "Không… quen biết."
Trên mặt Tuyết Y thoáng hiện vẻ giận, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ ôn nhu: "Tỷ sẽ không hại huynh ấy. Năm đó là huynh ấy cứu tỷ, nên tỷ mới dò hỏi."
Nửa năm trước, nghe nói Lý Túc Túc từng đến Tây Vực một chuyến, sau đó liền bặt vô âm tín. Tuyết Y luôn ghi khắc ân cứu mạng của chàng, dò hỏi khắp nơi vẫn không có tin tức. Có lẽ với nhân vật như chàng, cứu người chỉ là tiện tay, nhưng đối với nàng, đó lại là ơn tái sinh.
Thấy nét mặt thản nhiên của tiểu cô nương trước mặt, trong lòng Tuyết Y vừa gấp gáp vừa bực bội, tay nắm cánh tay nàng cũng vô thức siết chặt.
"Thật… không… quen. Ta… chẳng nhớ gì cả."
Nàng cau mày, hất tay Tuyết Y ra. Cùng lúc đó, gió bất chợt nổi lên, cửa sổ cũng bị thổi bật.
Tuyết Y giật mình ngoái lại nhìn, phía sau trống không, nàng cắn môi, trong lòng không tin lời cô nương này, nhưng hiện thời trước mắt, chỉ có thể tạm thời giữ nàng lại.
"Vậy… thanh đao ấy, muội từ đâu mà có?"
Tuyết Y chắc chắn không nhìn nhầm, chính thanh đao Thương Hà Vãn Nguyệt ấy năm xưa đã cứu nàng khỏi lũ quan binh dơ bẩn. Nàng còn nhớ rõ ba khoen tròn trên lưỡi đao và ký hiệu tròn trên chuôi.
Đồng Quang đang tựa vào cửa, ánh mắt lướt qua vai Tuyết Y và chạm vào ánh mắt nàng. Hắn nhún vai.
Hắn đã dò xét khắp nơi, canh phòng nghiêm ngặt, dựa vào bản lĩnh của nàng thì tuyệt đối không thoát ra nổi, huống hồ nàng còn muốn quay lại lấy… cái đao hôi rình kia.
Nàng thu lại ánh mắt, đáp gọn: "Nhặt được."
Quả thật là nhặt được.
Tuyết Y hiển nhiên không tin, mày nhíu chặt, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Ứng Ngữ Các nội ngoại đều đã tăng cường phòng vệ. Muội tự mình không ra nổi, nhưng tỷ có thể giúp muội."
Vừa nói vừa xoay người, ra hiệu bảo nàng đi theo.
"Nhưng… đồ của ta…"
Nàng lộ vẻ khó xử, giọng nói đầy chân thành: "Ta… là cô nhi. Những thứ ấy… là tất cả những gì ta có…"
Nói đến cuối, âm thanh nhỏ dần.
Đồng Quang bước tới bên nàng, giọng uể oải chẳng thèm để tâm: "Chỉ là thanh đao rách nát, có gì quan trọng? Ta thấy vẫn nên tính chuyện thoát thân thì hơn."
Hắn vốn đã chán ghét chốn gió bụi dơ bẩn này.
Hậu viện vốn tĩnh lặng, nhưng bởi có hai xác chết nằm đó, lại thêm phần âm trầm rờn rợn.
Thấy nàng không động đậy, vẻ giận dữ hiện lên gương mặt Tuyết Y, thanh âm cũng trầm xuống: "Hiện giờ mà không đi, chính là chờ chết! Muội tưởng nơi đây là chỗ nào? Ăn người không nhả xương, nhất là với hạng như muội!"
Đồng Quang hờ hững nhấc mi mắt, chẳng rõ là bởi câu nói của nàng thú vị, hay là lọ "hóa thi thủy" trong tay nàng khiến hắn buồn cười. Hắn khẽ cười một tiếng, bước tới, cúi sát tai cô nương kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!