Chương 111: Phiên ngoại.

Đỉnh Côn Lôn, quanh năm tuyết đọng chẳng tan, hàn khí cắt da.

Kẻ có thể sống lâu ngày nơi ấy, lại còn tu thành một thân bản lĩnh, dĩ nhiên là người được trời định, chỉ đợi một cơ duyên thích hợp là sẽ phi thăng.

Nhưng người ngoài nào có hay, dưới tầng mây trắng xóa bao phủ Côn Lôn, lại chôn vùi vô số oan hồn chưa siêu thoát?Trong cuộc đời Quan Nam, ngày mà hắn không bao giờ muốn nhớ lại, không nghi ngờ gì, chính là ngày Đồng Quang quy hồn.

Hắn nhận được thư từ Diễm Tuyền đạo, biết rằng hành trình của Thư Tửu đầy trắc trở, khả năng đạt được nguyện ước gần như là không thể. Nhưng nàng vẫn muốn dốc toàn lực để đánh cược một lần.

Bởi vậy, hắn lập tức lên đường trong đêm, chỉ cách Thư Tửu và những người kia vài bước mà thôi, nhưng cuối cùng hắn lại không thể đặt chân l*n đ*nh núi.

Thậm chí còn vô tình lạc vào cấm địa của Côn Lôn, một vùng đầm lầy sâu hun hút giam giữ hàng vạn u linh. Những u linh đó có thiện có ác, nghĩ đến cũng biết là mấy trăm năm qua bị ném từ Côn Lôn xuống, tích tụ mà thành.

Phía trên đầm lầy có một trận pháp bao phủ, từng luồng thần quang tuần hoàn rọi xuống, từng lần lại từng lần l*t s*ch linh hồn những kẻ xấu số. Chết rồi mà vẫn phải chịu tội như thế, nghĩ tới cũng thấy sởn gai.

Mọi người vẫn nói, Côn Lôn là thần sơn, những ai lên núi rồi từ đó không có tin tức, hoặc là đã đắc đạo, hoặc là lưu lại núi tu luyện.

Trong vực sâu mờ mịt, Quan Nam cùng tùy tùng tìm kiếm không kết quả, giữa lúc tuyệt vọng, từ phía trên rơi xuống một người, vừa hay được ngọn cây nơi hắn nghỉ chân đỡ lấy.

Yến An Thì mở mắt, nhìn thấy Quan Nam y phục tả tơi, phát quan nghiêng lệch, bật cười khổ: "Ngươi muốn chết cũng nên chọn nơi tốt một chút."

Quan Nam chỉ cười theo.

Tình hình trên đỉnh Côn Lôn đã không thể cứu vãn, Quan Nam hiểu rõ bản thân không đủ sức giúp Thư Tửu, nhưng nếu có thể cố gắng đưa Yến An Thì ra ngoài thì vẫn còn cơ hội.

Hắn quả là người có phần may mắn hơn. Mọi chuyện đúng như hắn mong mỏi.

Yến An Thì vẫy tay chào từ biệt, hai người đều dặn dò một câu: "Sống sót trở về, nhất định phải uống cho thỏa ba ngày ba đêm."

Nhưng sau này, khi Quan Nam được Vọng Nguyệt đưa ra khỏi Côn Lôn, lại không thấy một bóng người quen thuộc, chẳng còn ai cả.

Hắn hỏi: "Muội muội và bằng hữu của ta đâu?"

Vọng Nguyệt quay đầu nhìn hắn một cái, thở dài một tiếng, rồi chỉ khẽ vung tay, thân ảnh lập tức tan vào mây khói.

Quan Nam ngẩng đầu, căn bản không thể thấy đỉnh Côn Lôn, lại hỏi: "Đỉnh Côn Lôn… ăn người thật sao?"

Tùy tùng thay hắn che dù, cũng buồn rầu không nói: "Chủ tử, tuyết càng lúc càng dày, nếu không đi ngay, e là sẽ vùi mình giữa đường."

Lần rời đi ấy, hắn chưa từng trở lại Côn Lôn lần nào.

Khi trở về Đôn Hoàng, hắn một mình uống rượu ba ngày ba đêm, bất kể Sở Niệm Thanh nói gì, mắng gì, đánh gì, hắn cũng uể oải như cái xác không hồn.

Sau đó, tin tức từ Côn Lôn truyền về Đôn Hoàng.

Hắn mừng đến phát cuồng, cầm lấy bức thư được gửi tới, chạy thẳng đến Phù Sinh Các. Nhưng tòa các lâu từng oai vệ lẫm liệt giờ đã khép chặt cửa sổ, bậc thềm phủ đầy tro bụi, chuông thú nơi mái ngói cũng bị dỡ xuống, chẳng còn lại một chiếc.

Quan Nam đứng nơi bậc thềm, tay cầm thư bị gió thổi phần phật, lẩm bẩm: "Các chủ, Đồng Quang đã trở về, vậy… nàng có trở lại không?"Năm ấy, vào đêm Nguyên Tiêu, thành chủ Đôn Hoàng lên lâu đài, cùng dân chúng mừng hội, ngắm pháo hoa.

Muôn đóa pháo hoa rực rỡ phản chiếu trong mắt thành chủ, dưới chân là tiếng reo hò vang dội, từng chiếc đèn lồng bay lên, soi rọi bầu trời đêm, tựa như ngân hà hạ phàm.

Giữa lúc ấy, một thị vệ chạy tới bẩm báo: "Trong phủ có đạo tặc đột nhập."

Thành chủ lập tức dẫn quân trở về, cuối cùng bắt được tiểu tặc trong hầm rượu. Một thân nhỏ nhắn, mặt mày thanh tú, mặc một bộ dạ hành y rộng thùng thình, nơi đuôi mắt dán một miếng cao đen.

Quan Nam nhìn vào đôi mắt ấy, trong lòng run rẩy: "Ngươi… ngươi là ai?"

"Hừ, buông… buông ta ra."

Chỉ nghe giọng nói ấy, hắn liền biết nàng đã trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!