Trên đỉnh Côn Lôn giờ đây chỉ còn tiếng gió tuyết rì rào, sự yên lặng đột ngột khiến Thư Tửu cảm thấy bất an.
Lửa nóng và thiêu đốt trong mắt nàng không có lấy một chút thuyên giảm, lông mi khẽ run, còn vương lại vết máu đã khô.
Nàng cảm nhận được hộp dù vẫn đang tựa nơi bắp chân mình mà đứng, vậy mà trong lòng lại bấn loạn đến cùng cực. Nàng đưa tay lần mò tìm hộp, ôm chặt vào lòng, chẳng màng đến góc cạnh chọc vào người đau nhức.
"Yến An Thì?"
Nghe tiếng gọi ấy, Huyền Chúc nức nở vài tiếng, nhảy lên vai nàng, đáp: "Hắn, hắn đi xuống núi khống chế cái tên thần thị quan chết tiệt kia rồi."
Hiển nhiên lời này không chịu nổi kiểm chứng. Thấy nàng chau mày định hỏi thêm, Huyền Chúc vội lên tiếng cắt ngang: "Mau lên, Đồng Quang xuất hiện rồi, chúng ta phải qua đó để hắn quy hồn."
Giường băng huyền tinh chưa từng được đẩy ra, bức tường cũng đã khép lại, hẳn là vì Tư Cống Hi đã ngất lịm.
Thư Tửu bước từng bước lảo đảo, thân thể như không còn nghe theo sự điều khiển, mỗi hơi thở đều nặng nề, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Nàng cố nghe theo lời dẫn đường của Huyền Chúc, nhưng chẳng thấy dễ chịu hơn chút nào. Không nhìn thấy, hóa ra lại là một tổn thương trí mạng đến thế.
Khoảng cách dần rút ngắn, trong lòng nàng ôm lấy hộp dù, cảm nhận được bên trong đang rung động mạnh mẽ. Khi ngón tay chạm được vào thân thể của Đồng Quang, nàng lại có phần không dám.
Nàng rụt rè, chỉ dám chạm nhẹ vào mu bàn tay và cổ tay của hắn, sau khi xác định không phải ảo giác mới dám thở dài một hơi, rồi lấy dù Tàn Mị ra.
Nào ngờ, dù Tàn Mị xưa nay nghe lời, lúc này lại như nổi chứng. Nàng dốc hết sức cũng không thể mở được chiếc dù ấy.
"Huyền Chúc, mau tới giúp ta."
Huyền Chúc thu ánh mắt khỏi thân thể Đồng Quang, lẩm bẩm tán thưởng: "Chậc chậc, đã lâu đến vậy mà thân xác hắn vẫn cứ như đang say ngủ."
Nó phối hợp với Thư Tửu mở dù, nhưng chẳng có động tĩnh gì. Huyền Chúc nghi hoặc "Ừm" một tiếng, lại thử thêm lần nữa, vẫn không có kết quả.
Thư Tửu bắt đầu hoảng: "Chuyện gì thế này?"
Bí rồi. Huyền Chúc tuy sống lâu, nhưng hiểu biết về dù Tàn Mị lại chẳng được bao nhiêu.
Trong thần điện nhiệt độ cực thấp, lại lâu ngày không người cư trú, nơi cửa sổ đóng băng kín, khí lạnh rỉ rả tràn ra từng tia.
Thư Tửu sốt ruột gọi tên Đồng Quang, nhưng gọi đến mấy lần cũng không có hồi âm, chỉ có tiếng vọng dội lại.
Một tiếng chim kêu vang vọng, Ca Lâu La từ xa bay vút tới bên Đồng Quang, mắt sáng rực, vung vuốt tát bay Huyền Chúc sang một bên. Rồi nó quay lại, gào thét giận dữ về phía Thư Tửu, không cho nàng đến gần nửa bước.
Thân thể nàng cứng đờ, chỉ để đứng thẳng cũng phải tiêu tốn bao nhiêu khí lực, làm sao còn dư sức chống lại Ca Lâu La.
Ngay lúc đó, Tư Cống Hi dùng huyết chiêu triệu vong, hai tay kết ấn liên tục, hấp dẫn những oan hồn đang mò tới vì mùi máu, hút toàn bộ vào thân thể mình, thương thế trên người cũng nhờ đó mà nhanh chóng khôi phục. Nàng túm gọn tóc rối ra sau, máu dính trên mặt là của ai đã không thể phân biệt.
Những ngày qua, nàng đã giết không ít người. Nhưng có sao đâu? Dù sao cũng là phải chết, được vùi thân trong thánh hồ Côn Lôn, há chẳng phải là phúc phận mấy đời tu luyện của bọn chúng.
Ngoài thần điện rối bời dơ bẩn, nhìn thế nào cũng chướng mắt. Nàng cau mày gọi một tiếng "Tam ca", rồi mới sực nhớ ra hắn đã bị Yến An Thì giết từ trước.
"Đáng tiếc thật, một món vũ khí tốt như thế."
Nàng tìm một mảnh tuyết còn nguyên sạch sẽ, lau sạch giày, rồi mới bước vào thần điện.
"Còn chưa tới lúc, các ngươi việc gì làm nhiều chuyện vô ích."
Nàng ta lướt nhìn Thư Tửu đang bị Ca Lâu La chặn lại, rồi chẳng màng quan tâm, cứ thế tiến vào.
Ca Lâu La hiển nhiên cũng gầm gừ cảnh cáo nàng ta, nhưng nàng ta chẳng để tâm, thậm chí còn chán ghét con chim này. Từ thời ở Côn Lôn, nó đã kiêu ngạo đến khó chịu, sau này bị nàng ta bắt tới Hắc Vực, cũng chẳng có ngày nào là dễ nuôi.
Nàng ta giơ tay gọi ra một cây sáo: "Ca Lâu La, ngươi nói xem, ta có nên để ngươi kêu lên tiếng cuối cùng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!