Chương 109: Cục diện tử vong (Đại kết cục – thượng).

Một thị nữ thần sử khẽ nghiêng người về phía trước, tay nâng đèn băng. Ánh sáng mờ dịu soi lên trán cao và đường nét nghiêng nghiêng thanh tú của các nàng.

Ánh mắt Thư Tửu quét qua, vậy mà lại không thể phân biệt ai với ai.

Chỉ đến khi chạm tới nơi phát ra thanh âm, nàng mới khựng lại, chân mày hơi nhíu, hóa ra là người quen cũ.

"Tư Cống Hi, sao ngươi lại ở đây?"

Thần sử dẫn đầu lập tức quát lớn: "Không được trực xưng đại danh thần sử quan!"

Thư Tửu từng không xem trọng đám thần sử của Côn Lôn, nghĩ rằng chẳng qua chỉ là vài kẻ hầu nữ mà thôi, nào ngờ một tiếng quát kia lại ẩn chứa khí thế nặng nề.

Huyền Chúc quát lớn một tiếng, nhảy lên vai nàng: "Ngạo mạn thật đấy, không nhìn xem ông đây đang đứng ở đây mà cũng dám giở thần uy."

Chỉ thấy một loạt thần sử đồng loạt cúi người thật sâu: "Xin Huyền Chúc đại nhân tha tội, bọn tiểu nữ vì muốn bảo vệ chủ nhân mà thất lễ, mong đại nhân đại lượng không trách phạt."

Tư Cống Hi có vẻ đã không còn giống người cũ nữa. Khí chất quanh thân đã hoàn toàn thay đổi. Nàng ta đứng trước đại điện, trông chẳng khác gì chủ nhân nơi đây. Dáng người cao gầy, giữa trán cài minh châu, khiến cả thân hình toát ra vẻ thần thánh. Cộng thêm tư thế đoan chính, càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm linh thiêng.

"Thư Tửu muội muội, lâu ngày không gặp, vẫn an ổn chứ?"

Thư Tửu tuy không có thế gia bối cảnh gì hậu thuẫn, nhưng từ trước đến nay vốn đã là người lạnh nhạt, thái độ không hèn mọn, cũng chẳng kiêu căng, khiến người khác nhìn vào cũng phải kính nể.

Lần này nàng đến cả nụ cười cũng không ban cho đối phương. Đối với Tư Cống Hi, nàng vẫn luôn có một cảm giác khó yên tâm, thậm chí đôi lúc còn mơ hồ cảm thấy người kia mang theo tà khí.

Nàng liếc nhìn Huyền Chúc, chỉ thấy nó đã sớm hiểu ý, bắt đầu ra vẻ kênh kiệu.

"Ngươi là thần sử quan của Côn Lôn điện? Quan uy lớn thật đấy. Khi xưa Đồng Quang còn tại vị, ta từng đến Côn Lôn điện vài lượt, sao chưa từng thấy mặt ngươi? Lại chẳng từng nghe y ban chức thần sử cho ai."

Tư Cống Hi mỉm cười: "Có lẽ là Huyền Chúc đại nhân quý nhân hay quên, dù có đến bao nhiêu lần cũng sẽ không để tâm đến những vai trò nhỏ bé như chúng ta. Hơn nữa… mỗi lần ngài đến, hẳn là đều trực tiếp xuống hồ sau, nào đã từng bước vào Côn Lôn điện đâu."

Huyền Chúc chột dạ liếc mắt một cái, hừ nhẹ rồi lui về một bên.

Hồ nước phía sau Côn Lôn điện chính là nơi mai táng các tế ti, trưởng lão qua các đời, còn có không ít những "vật lợi hại" bị giấu kín không cho người đời biết đến.

Thư Tửu âm thầm rủa một câu "vô dụng", rồi dựng hộp dù sau lưng bên cạnh mình.

Thấy vậy, ánh mắt Tư Cống Hi lóe lên một tia cảm xúc, nhưng lại nhanh chóng bị Thư Tửu bắt gặp.

Nàng ta lên tiếng: "Ngươi không cứu được hắn, giao hắn cho ta, ta có thể khiến linh hồn hắn được quy hồi."

Thư Tửu lạnh lùng đáp: "Hoang đường!"

Tư Cống Hi bật cười lớn, không chút kiêng kỵ: "Vậy cứ thử xem."

Gió rét như dao trên đỉnh Côn Lôn khiến mỗi chiêu thức của Tư Cống Hi đều mang theo lực đạo lớn hơn thường. Tu vi của nàng ta trong khoảng thời gian ngắn đã tiến bộ vượt bậc. Một chiêu biến chỉ thành đao, rạch rách làn da Thư Tửu, vừa thấy máu chảy, nụ cười của nàng ta càng trở nên điên cuồng.

Thư Tửu ôm lấy hộp dù, tránh sang bên, định tiếp tục vận dụng đồng thuật.

Huyền Chúc nhảy nhót chắn đường đám thần sử đang muốn nhào tới, nhưng khi quay lại nhìn thấy Thư Tửu trong tình thế chật vật, nó hét lớn: "Lấy dù ra đi!"

Thế mà nàng lại không nghe thấy, chỉ nhìn Tư Cống Hi, cắn răng nói: "Là ngươi! Ngươi đã rút máu của ta!"

Tư Cống Hi thản nhiên đáp: "Đúng vậy. Vì ta cũng sắp chết rồi, chỉ có thể dùng máu ngươi để cứu lấy ta. Ngươi xem, đúng là như được tái sinh. Bảo sao bao nhiêu người tìm đến ngươi."

Nàng ta vừa nói xong, thì từ bên hông đại điện bỗng lao ra một bóng đen, rít lên như dã thú. Theo sau là vô số tà vật ùa tới.

Khói đen cuồn cuộn, làm ô uế cả đỉnh núi linh thiêng Côn Lôn.

"Cầm dù đi!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!