Vọng Nguyệt lười biếng giải thích, chỉ khoát tay cho qua.
Yến An Thì vốn không phải hạng người hiếu kỳ, thấy đối phương không muốn nói, y cũng chẳng buồn hỏi thêm. Dù sao, đó cũng chẳng phải chuyện gì liên quan đến mình.
Tiếng đàn lại vang lên từ Nguyệt Lai điện, lần này không giống khúc trước. Giai điệu kéo dài thê lương, âm hưởng réo rắt như gợi thương niệm chất chồng.
Thư Tửu khẽ hỏi Đồng Quang: "Chúng ta đi tiếp chứ?"
Đồng Quang không hiện thân, chỉ có tiếng cười khe khẽ đáp lại: "E là phải đợi một chút nữa rồi."
Giọng hắn vẫn thong thả như thường, khiến nàng phần nào thả lỏng, nhỏ giọng làu bàu: "Ta không thích bản nhạc này, nghe nhức đầu."
"Nhẫn nhịn chút đi."
Mãi đến khi thật sự rời khỏi Nguyệt Lai điện, nàng mới thấm thía thế nào là "nhẫn nhịn" mà Đồng Quang nói.
Bởi vì… Vọng Nguyệt quả thực quá nhiều lời, quá dai dẳng! Không để cho ai được phép không nghe.
Nhờ có Đồng Quang dặn dò từ trước, Thư Tửu tránh được không ít phiền phức. Nhưng Yến An Thì thì khổ sở không thôi. Y không quen nghe lắm điều phiền hà, cứ hoặc là mở miệng phản bác, hoặc dứt khoát biểu lộ thái độ chán ghét. Mà cứ hễ y có động tác nào là chiêu số của Vọng Nguyệt liền ập tới.
Đám gai đá trồi lên dưới chân Yến An Thì mới chỉ là thủ đoạn nhẹ nhất.
Đi đến đoạn đường rộng rãi, thế nhưng cũng không đủ cho hai người đi song song. Thư Tửu đi theo sau Yến An Thì, ngó nhìn chiếc áo y bị rách một lỗ nơi vai, không nhịn được bật cười, hỏi: "Yến An Thì, vai huynh lạnh không đấy?"
Không hỏi thì thôi, vừa nghe tới là cơn tức lại dâng lên. Y nghiến răng đáp: "Không lạnh!"
Huyền Chúc từ sau lưng nàng bò lên, thở hồng hộc nằm vật trên vai nàng, nói: "Vọng Nguyệt giúp hắn đả thông kinh mạch, linh lực giờ đã hòa vào gân cốt, sau này chắc chắn công lực tăng vọt vài tầng. Lo gì cái người mặt lạnh đó, lo cho thân ngươi thì hơn!"
Chẳng trách, từ lúc rời Nguyệt Lai điện đến giờ, Thư Tửu luôn cảm thấy Yến An Thì có chút thay đổi.
Huyền Chúc kéo tóc nàng, giọng nhão nhẹt: "Có nghe ta nói không đấy!"
Nàng giật mình một cái: "Nghe rồi nghe rồi!"
"Nghe cái gì?" Không biết từ lúc nào, Đồng Quang đã hiện ra sau lưng nàng.
Nàng đáp: "Huyền Chúc bảo Vọng Nguyệt giúp Yến An Thì đả thông kinh mạch, nên hắn sẽ mạnh hơn."
Lời còn chưa dứt, Huyền Chúc đã giậm chân hét lên: "Thấy chưa! Ngươi căn bản không nghe! Ta muốn nói là lo cho chính ngươi đi, thân thể này chẳng cầm cự được bao lâu nữa rồi!"
"A…" Dường như tim nàng khựng lại một nhịp, dẫu thật ra nàng vốn chẳng còn tim đập, chỉ là bước chân loạng choạng đôi phần cũng đủ chứng tỏ nàng quả thật lo lắng.
So với nàng, Đồng Quang lại chẳng hề phản ứng gì, như thể chưa từng nghe câu đó.
Con đường này tuy dễ đi, nhưng lại dài và hao sức. Nhất là về sau, lối đi càng lúc càng dốc. Thư Tửu phải dừng nghỉ ba lần, lần nào cũng hỏi: "Còn bao lâu nữa mới tới?"
Đồng Quang mỗi lần đều đáp: "Sắp rồi, gần tới rồi."
Cuối cùng khi leo lên đến đỉnh, nàng trừng mắt mắng hắn một câu. Đồng Quang bắt chước nàng bĩu môi, vừa cười vừa đáp lại. Hai người kẻ tung người hứng, đùa giỡn cười nói, không khí nhẹ nhàng lạ thường.
Yến An Thì nhìn cảnh ấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Càng tiến sâu vào Côn Lôn, y càng nhận ra, khả năng đưa Thư Tửu rời đi càng mong manh.
Trên đỉnh đài cao, tuyết phủ lạnh lẽo, ngoài con đường vừa đi lên thì chẳng còn lối nào khác. Đảo mắt quanh một vòng, lại không thấy lấy một gian điện hay ngôi nhà nào.
Yến An Thì ho khẽ mấy tiếng: "Đây là điện của ngươi sao? Đường đường là tôn chủ Côn Lôn, đến một mảnh ngói cũng không có, đúng là danh hão mà thôi."
Đồng Quang liếc mắt nhìn sang, rồi lại xoay đầu nhìn Thư Tửu: "Muội thấy sao?"
Huyền Chúc ló ra khỏi tóc nàng, hai tay níu hai lọn tóc, đung đưa như ngồi xích đu, khe khẽ nói: "Cẩn thận lời nói, ta không muốn chết ở chỗ này đâu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!