Chương 10: Dự định.

Không chỉ mình Đồng Quang nhận ra hôm nay nàng có chút khác thường, mà nàng cũng nhận ra sự bất thường của Đồng Quang.

Tối nay hắn nói rất ít, thường ngồi ngẩn người bên cửa sổ, thỉnh thoảng gọi vài tiếng mới thấy hắn có phản ứng.

Chuyện lớn nhất xảy ra đêm nay, chẳng qua là cứu được hai mẹ con kia. Nàng đoán chắc Đồng Quang cũng đang nhớ mẹ mình, dù gì hắn có ký ức, biết mẹ mình trông như thế nào.

Không thể phủ nhận, Đồng Quang là người đẹp trai nhất mà nàng từng gặp, nhưng miệng hắn thật đáng ghét, lại còn ngạo mạn, khiến nàng không ưa nổi. Nhưng sau đêm nay, khi hắn ngoài mặt cứng rắn nhưng lại mềm lòng mà cứu hai mẹ con nọ, nàng thấy hắn… thật ra cũng không đến nỗi.

"Đồng Quang."

Hắn cau mày đầy khó chịu, con nha đầu không biết tôn ti này!

"Nói đi."

"Sau khi giải trừ khế ước, huynh định… làm gì?" Không hiểu sao, nàng cứ có cảm giác mình với Đồng Quang đã thân thiết hơn đôi chút.

Đồng Quang nhắm mắt, ngón tay gõ nhịp lên song cửa sổ: "Liên quan gì đến ngươi?"

Nàng mím môi, có chút bối rối.

Gió thổi làm chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng, bầu trời âm u như đang ủ mưu cho một trận mưa lớn, nàng có thể ngửi thấy mùi đất âm ẩm đang dâng lên.

Đồng Quang liếc nàng một cái, lười nhác nói: "Ngươi đã giúp ta về lại cố hương, thì ta cũng giúp ngươi tìm lại thân thế, như vậy…"

"Không cần." Chưa đợi hắn nói xong, nàng đã cắt ngang lời.

Cái con nha đầu không biết trên dưới này!

"Ta thì cần! Ta chưa từng nợ ai bao giờ, huống hồ gì, cũng phải khiến ngươi cam tâm tình nguyện chứ, nếu không thì dọc đường ngươi giở trò gì hãm hại ta thì sao?"

"Ta một mình rất tốt, không cần người thân." Ánh mắt nàng kiên định, khiến Đồng Quang nhất thời không biết nàng đang cố tỏ ra lạnh nhạt vì cứng đầu, hay thật sự nghĩ vậy.

"Cứng đầu." Đồng Quang vẫn nhắm mắt, vẻ mặt đầy mỏi mệt, thân ảnh mờ mịt tựa như không thật.

Trời đổ mưa như trút, hắn vươn tay ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa xuyên qua tay hắn, hắn khẽ cười giễu chính mình. Đồng Quang à Đồng Quang, ngươi thật đã sa sút đến mức này, một giọt mưa cũng không giữ lại nổi, còn phải dựa vào một nữ nhân mới có thể tồn tại.

Trong đầu hắn thoáng hiện những hình ảnh khi còn trẻ, ngày ngày chém giết, cuối cùng toàn thân nhuốm máu bước ra khỏi ngục tù; rồi một thoáng hình ảnh thiếu niên mặc y phục đỏ thẫm, dùng chín kiếm đánh bại võ lâm chí tôn Công Tôn Kỳ, từ đó xưng bá giang hồ. Biết bao năm phong quang khoác áo gấm cưỡi ngựa, khí phách ngút trời, quen tai với tiếng thiên hạ xưng hô "Tôn chủ"… Vậy mà giờ đây…

Bao điều không muốn nhớ tới, lại trong đêm mưa ồn ào này, ồ ạt kéo về, khiến người ta mệt mỏi rã rời.

"Nha đầu thối, ta không quan tâm ngươi có cần người thân hay không, cũng không quan tâm ngươi sẽ ra sao. Nhưng hiện tại mục tiêu của chúng ta giống nhau, chi bằng làm một cái ước định."

Nha đầu này tuổi chắc cũng không lớn, nhưng không hề có vẻ hoạt bát như những cô nương đồng lứa, ngược lại còn có chút… già dặn. Đồng Quang không cần mở mắt cũng biết nàng lúc này chắc chắn đang ngồi ngay ngắn, thậm chí không nhúc nhích, chờ nghe hắn nói tiếp. Trước kia hắn nghĩ là nàng lười, nhưng dần dần phát hiện ra tính cách nàng dường như thực sự có phần lãnh đạm.

"Trên chặng đường này, ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi suôn sẻ, bảo vệ ngươi bình an. Sau khi ta về lại cố hương, sẽ để lại cho ngươi một khoản tiền, để cả đời ngươi không phải lo lắng. Còn ngươi, nếu có việc gì khác cần làm, cũng phải đợi giải trừ khế ước rồi mới đi."

"Được."

Ước định đã thành, ai cũng không được nuốt lời.

Nàng không phải kẻ tham tiền, nhưng không có tiền thì khó mà bước nổi một bước. Với thế gian xa lạ này, nàng vẫn muốn đi nhìn xem.

Thấy Đồng Quang lặng lẽ quay lại bên trong ô, nàng bước đến chỗ hắn vừa đứng. Mưa phùn lất phất khiến trời và đất nơi xa mờ nhạt hòa làm một, vượt qua tường thành chỉ thấy một vùng hoang mang mênh mông, trong thành nhà cửa san sát, khói bếp lượn lờ. Phù Sinh Các nằm giữa nơi phồn hoa nhất của Đôn Hoàng, nhưng không phải căn phòng nào cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Sắp đặt như thế, tựa như cố tình để cho Đồng Quang nhìn thấy, nhắc nhở hắn thuộc về thiên hạ, trời đất rộng lớn, nhân gian khói lửa là sứ mệnh của ngươi, vì vậy hắn nên trở về.

Hắn há lại không hiểu?

Tiểu Lục gõ cửa, áy náy nói: "Cô nương đã ngủ chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!