Chương 1: Mất trí nhớ.

Dẫn truyện.

Thanh đao cong như trăng khuyết trong tay Lý Túc Túc đã gãy!

Chàng chống nửa thanh đao còn lại, quỳ xuống hướng về thành Đôn Hoàng, trong ánh mắt phủ một tầng tro xám, không thể nhìn rõ biểu cảm.

Sau lưng có người khản giọng gọi chàng một tiếng: "Quỷ Đao Lý… đại hiệp… khụ…"

Thanh đao gãy cắm thẳng vào ngực người ấy, ghim chặt thân xác hắn vào gốc cây sồi gai. Người đó đã cận kề cái chết, vậy mà vẫn còn cố nở một nụ cười, gọi chàng một tiếng, rồi mới tắt thở.

Trong giọng nói kia, lại mang theo cảm giác như đã nắm chắc phần thắng.

Lý Túc Túc chợt lo lắng, chẳng lẽ chuyện ấy vẫn chưa hoàn tất? Hay là nàng lại gặp chuyện?

Nhưng giờ đây, chàng đã không còn chút sức lực nào để bận tâm đến sự sống chết của người khác.

Hơi thở của chàng mỗi lúc một nhẹ, từng chút, từng chút một. Đúng vậy, sinh tử vốn đã định từ trước. Người của Phù Sinh Các nói quả không sai.

Chốc lát sau, thân thể chàng cuối cùng cũng đổ xuống về hướng thành Đôn Hoàng, đôi mắt quật cường nhìn về phía ấy, dẫu có nhìn cũng chẳng thấy được gì nữa. Trong giây phút khép mi, cả đời đao quang kiếm ảnh của chàng như đèn kéo quân vụt qua trong đầu.

"Thanh Nhi…"

Mơ hồ, chàng nghe tiếng lục lạc lạc đà vọng lại, từ xa dần tiến tới. Trong cơn mê man, có một thiếu niên giọng khàn khàn, nói thứ tiếng ngoại tộc dễ nghe, đang than vãn đường đi xa xôi:

"Ca ơi~ Muội sắp mệt chết rồi, còn bao lâu nữa mới đến vùng đất hoàng kim đây?"

Chàng khẽ cười. Cuối cùng thì bọn họ vẫn đến rồi.

Lại có một giọng nói lanh lảnh gọi lớn.

Thanh âm ấy quen thuộc đến mức khiến người ta đau lòng, lại như xa xôi vạn dặm.

Nàng đã mất trí nhớ!

Không nhớ mình là ai, đến từ đâu, cũng chẳng rõ sẽ đi về đâu, có thể nói là chẳng còn nhớ điều gì cả.

Chỉ biết rằng, khi tỉnh lại, trong lòng nàng là một cây dù màu hồng nhạt, kiểu dáng có phần tầm thường, còn trong tay lại siết chặt một đoạn đao gãy.

Nàng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào thanh đao ấy, mong tìm ra chút manh mối về thân phận mình, nhưng vô ích. Trên thân đao chỉ có một ký hiệu tròn tròn, nét khắc nguệch ngoạc, chẳng thể nhìn ra là gì.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía không xa, nơi có một tòa thành. Trên tường thành là hai chữ to rõ ràng, chắc là tên thành. Thế nhưng, nàng cũng chẳng nhận ra đó là chữ gì, thậm chí không biết bản thân có biết chữ hay không nữa.

Nàng khẽ thở dài. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều xa lạ, đúng là vô cùng khó chịu.

Cứ như trời biết nàng có dù, mưa bỗng đổ ào xuống không chút báo trước. Nàng vội vươn tay che dù, lại phát hiện dù đã hỏng từ lúc nào, không tài nào mở ra được, có dùng sức mấy cũng không nhúc nhích.

Thôi vậy, đường này không thông thì tìm đường khác.

Ôm lấy hai món đồ duy nhất mình có, nàng chạy về phía cổng thành.

Mưa ngày một lớn, người đi đường đã thưa thớt. Chỉ có một ông lão ngồi dưới mái hiên, vẫn còn hô lớn rao bán áo tơi và dù.

Nàng dừng lại trước sạp nhỏ ấy, ông lão nhìn thấy nàng ôm dù trong lòng, ngần ngại hỏi: "Cô nương muốn mua dù hay áo tơi?"

Thấy dù nàng ôm cực kỳ tinh xảo, ông bèn cầm một chiếc áo tơi giơ lên cho nàng xem: "Áo này là lão làm lấy, chỉ ba văn tiền thôi."

Nàng đưa tay trái ra định nhận lấy, nhưng rồi lại ngập ngừng, nàng không có tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!