Lý Phù Dao không biết từ lúc nào đã làm cho nàng một cái kèn hiệu, vui vẻ tặng Đồ Linh Trâm.
Kể từ khi hai người qua lại đến này, Lý Phù Dao luôn tìm ra những thứ mới mẻ để làm nàng vui. Đồ Linh Trâm cầm lấy chong chóng thổi thổi, vui vẻ cười.
Lý Phù Dao ôm nàng từ phía sau, hỏi: "Thích chứ?"
Đồ Linh Trâm cười gật đầu: "Chàng biết ta không yêu thích son phấn trang sức, nhưng lại cực thích đồ vật như ở chiến trường như này."
Nàng thổi thổi kèn hiệu, ngẩng đầu nhìn trời xanh, hít vào một hơi thật sâu: "A! Thật tốt! Có cảm giác như đang ở chiến trường năm ấy."
Lý Phù Dao cúi đầu, chóp mũi sườn sượt qua nàng: "Nếu thích thì khen ta khen ta đi."
Đồ Linh Trâm chợt nhớ Vương Thế Lan từng nói : Ngươi chỉ cần chả việc gì ôm ôm tiểu sư đệ, khen ngợi hắn nhiều vào, hắn nhất định hạnh phúc lên tận trời."
Nàng thả kèn hiệu xuống, quay người qua ôm lấy hắn, hai má cà cà ngực hắn, không kìm lòng được thả mềm ngữ khí: "Chàng thật tốt, ta thích chàng. Mỗi ngày đều muốn thích chàng thêm một chút, nhiều hơn một chút…"
Lý Phù Dao đột nhiên siết chặt cái ôm, cúi người mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Không biết qua bao lâu, hai người mới quyến luyến tách ra. Lý Phù Dao mặt đỏ quá mức, giơ tay muốn che má mình, thẹn thùng nở nụ cười: "Trước đây sao lại không phát hiện nàng biết ăn nói vậy chứ."
"Đó là do sư đệ dạy tốt cả."
Đồ Linh Trâm nhìn hai tai hắn ửng đỏ, không nhịn được nở nụ cười, nghĩ thầm: Trường Sa Vương quả nhiên không gạt ta.
Nàng không nhịn được kiễng chân lên đưa tay nắm lấy hai má hắn, híp mắt cười nói: "Chàng lúc nhỏ dù gầy nhưng trên mặt vẫn có hai cục thịt, sao bây giờ lại gầy đến vậy chứ?"
Lý Phù Dao đứng yên không nhúc nhích, đường đường thiên tử một nước lại để nàng tùy ý xoa nắn hai má. Nhào nặn xong hắn vẫn sủng nịch hỏi: "Cảm giác thế nào, muốn thử nữa không?"
"Chàng a." Đồ Linh Trâm trong lòng chảy qua một dòng suối ôn nhu, nàng nhẹ chọt má hắn, biểu hiện ôn nhu mà ngọt ngào.
Lý Phù Dao nhìn nàng thật sâu, bỗng thở dài một tiếng: "Qua mấy ngày nữa, chúng ta đi Linh Sơn Tự một chuyến đi."
Linh Sơn Tự?
Đồ Linh Trâm có chút khó hiểu nhìn hắn: "Chàng muốn ta sẽ cùng chàng đi. Chỉ là trước đây chàng có từng tin Phật đâu."
"Trước đây không tin bây giờ tin." Lý Phù Dao nhìn nàng, khóe miệng cười đến mê người, chân thành nói: "Ta mỗi ngày thức dậy đều muốn cảm tạ trời cao đã mang nàng đến bên ta. Phật Tổ cũng tốt, Diêm Vương cũng tốt, chỉ cần thánh thần niệm tình một phần thành ý của ta mà không tách nàng ra khỏi ta là được."
Một người đang ở trong thân thể người khác, Đồ Linh Trâm hơn ai hết hiểu hắn đang lo lắng điều gì.
"Sẽ không đâu." Nàng cầm tay hắn, từng câu từng chữ nhấn mạnh: "Sẽ không đâu, Phù Dao."
Hắn ngẩn ra, lập tức cười nhẹ một tiếng, ôm lấy nàng nói: "Đừng lo lắng, ta chỉ là thuận miệng nói thôi. Nhưng nàng từng nói Sư phụ và dì Liên từng gặp nhau ở Linh Sơn Tự, nên ta muốn đi bái phỏng một chuyến."
Đồ Linh Trâm vẫn có chút lo lắng: "Nửa năm nay Lý Hoài không có động tĩnh, trong lòng ta luôn thấy không an tâm, sợ hắn có ý đồ không hay."
"Hắn bây giờ không binh khồng quyền không có gì phải sợ." Lý Phù Dao áp trán lên trán nàng, hôn lên chóp mũi nàng: "Đừng lo lắng, A Trâm."
Nhìn sự ôn nhu nơi mắt hắn, nghe âm thanh trầm thấp của hắn, Đồ Linh Trâm cảm giác chính mình như hòa tan vào sự sủng nịch ấy, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn hưởng thụ, không nhiều lời nữa.
…
Chớp mắt đã là cuối thu, Đồ Linh Trâm, Lý Phù Dao và Đồ Anh đều thay thường y, cùng đám người Ô Nha đến Linh Sơn Tự thiêu hương bái Phật.
Linh Sơn Tự xây trên đỉnh núi, dù không đuốc quang rực rỡ nhưng cảnh đẹp thanh u khiến người ta không kìm lòng được nguyện ý lên đây.
Đoàn người xuống mã, đi bộ leo lên núi, nơi tùng bách che kín cả bây trời, một tòa tháp thanh u phơi bày ra trước mắt.
"Oa, nơi này chính là Linh Sơn Tự, nơi cha mẹ gặp nhau!" Đồ Linh thường ngày ở trong khuê phòng không đi đâu, đây là lần đầu nàng đến Linh Sơn Tự, trên khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn khó che giấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!