Trong tẩm điện của Lý Phù Dao có một gian mật thất, bên trong là tất cả những si tình cùng ái luyến hắn dành cho Đồ Linh Trâm.
Nắng gắt tháng Bảy, sau hạn hán chính là mưa rào. Khí trời thất thường, Đồ Linh Trâm ngồi trong cung đến nhàm chán, liền nói với hắn muốn vào mật thất xem xem.
"A Trâm muốn nhìn cứ nhìn, không cần hỏi ta, huống hồ đồ trong gian mật thất vốn đều là của nàng mà."
Lý Phù Dao vừa vặn xem xong sách, đặt xuống xoa xoa mi tâm, nhìn nàng cười: "Ta đi cùng nàng ha."
"Hạn hán ở phương Nam ngươi đã xử lý xong chưa?" Thấy khuôn mặt mệt mỏi của hắn, Đồ Linh Trâm nhíu mày, lo lắng nói: "Ngươi đã xử lý công vụ cả ngày rồi, đi nghỉ đi, không cần để ý đến ta."
"Đừng lo." Hắn cong môi nở nụ cười, mê hoặc vô cùng: "Ngươi cứ để ta làm hôn quân một chút đi."
Đồ Linh Trâm lần trước bước vào mật thất này là cái đêm Tần Khoan bức cung, nàng ở mật thất tìm được Thu Minh đại đao mất tích ba năm. Chỉ là lần trước tình huống nguy cấp, nàng không kịp đánh giá kỹ, bây giờ một lần nữa nhìn thấy những đồ vật ấy, nàng vẫn không cầm lòng được thất kinh.
Thật không biết Lý Phù Dao đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu thời gian mới thu thập được đầy đủ tất cả những đồ vật liên quan đến nàng nữa.
Từ khải giáp nàng từng mang đến phát kim, huyền cung, con diều nàng từng làm, thậm chí là mấy món đồ chơi làm bằng đường đen sì…Một căn phòng kỳ quái, tồi tàn nhưng vô thanh nói cho nàng biết những chuyện đã qua.
Có rất nhiều thứ, đến nàng còn không nhớ mình đã từng dùng qua, thế nhưng hắn lại xem như bảo vật, như thể cái nào cũng có lai lịch cùng thời gian.
Nàng trố mắt rụt lưỡi, không nhịn được hỏi: "Những vật này ngươi đào đâu ra chứ?"
Lý Phù Dao ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng quẫn bách nói: "Có vài thứ là nàng tặng, có vài thứ là nàng vứt đi, có vài thứ là ta thấy thích hợp với nàng, nói chung là liên quan đến hai chúng ta ta đều muốn giữ làm kỷ vật."
"Ngươi…từ khi nào?" Vì sao nàng trước đây đều không biết.
Lý Phù Dao suy tư chốc lát mới nói: "Từ nhỏ ta đã biết nàng đối với ta là người đặc biệt, tất cả những gì liên quan đến nàng ta đều không nỡ vứt, tất cả đều xem như là bảo bối, mong chờ chính mình có thể mạnh như nàng. Lâu dần bảo bối càng cất càng nhiều nên ta liền sai người xây mật thất."
Ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào mỗi thứ, dường như muốn nhìn thấu tất cả. Ngừng ngừng hắn lại nói tiếp: "Nếu không có gian mật thất này, ba năm qua thực sự…sẽ rất khó qua. Khi đó ta như điên lên vì thống khổ, đông nhớ nàng, thu nhớ nàng, nhìn thấy hoa rơi nhớ nàng, thấy lá rơi càng nhớ nàng. Mỗi áng mây giữa bầu trời đều mang hình ảnh nàng, mỗi một trận gió đều như thể nàng đến, mỗi một gương mặt đều mang hình bóng nàng, trăng lên trời lặn, ta lại nhớ nàng đến không ngủ được.
Cứ đến lúc ta cảm thấy mình không chống đỡ được nữa, ta liền chờ lúc ban đêm không người đến chỗ này, chỉ lúc đến đây ta mới có thêm khí lực để chiến đấu…Khi đó, hồn phách ta như chia làm hai nửa, một nửa ở trước mặt người ta diễn trò đùa bỡn, một nửa âm thầm nhớ nhung nàng."
Đồ Linh Trâm chỉ im lặng nghe, trong lòng khó chịu vạn phần, huống chi là người trải qua như Lý Phù Dao/
Nàng thở dài một tiếng: "Phù Dao, xin lỗi."
"Nàng có thể quay lại bên cạnh ta đối với ta mà nói đã là chuyện may mắn nhất, sao lại phải xin lỗi?" Hắn đưa tay lên sờ sờ má nàng, thâm tình nói: "Không cần đau lòng, bây giờ ta rất hạnh phúc."
Đồ Linh Trâm lắc đầu, viền mắt nóng ướt: "Ta không biết mình phải tốt đến bao nhiêu nữa mới có thể xứng với tình yêu của ngươi. Phù Dao, ngươi làm ta không có tự tin nữa rồi."
"Không tự tin phải là ta mới đúng. » Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chân thành nói : « Nàng giống như ánh mặt trời còn ta là Khoa Phụ luôn đuổi theo nàng. Nhiều năm trước ta từng nghĩ, nếu một ngày nào đó có được nàng, kể cả bị đẩy vào biển lửa cũng cam lòng. »
Đồ Linh Trâm cười cười : Cũng tốt, nếu ngươi là Khoa Phụ đuổi theo mặt trời vậy ta sẽ cùng ngươi làm thiêu thân lao vào lửa.
Dạo một vòng trong mật thất, mắt nàng bị một cây trâm ngọc bích hấp dẫn. Nàng nhớ rõ mình chưa từng dùng qua cây trâm hoàng nhoáng thế này, liền nghi ngờ hỏi : « Này là của ta ? Mua từ bao giờ thế này ? »
Lý Phù Dao cầm cây trâm nhìn một chút, cong miệng cười : « Đây là ta mua, ta thấy hợp với nàng nên mua. »
« Ta rất ít mang trang sức quý như thế này. »
« Ta biết. » Lý Phù Dao gật đầu, ánh mắt nhu hòa : « Thế nhưng chủ quán bảo đây là « Linh Xà Trâm » ta thấy tên nó có tên nàng nên không cầm lòng được mua luôn.
Linh Xà Trâm, Linh Trâm.
Đồ Linh Trâm cảm thấy lòng ngực mềm nhũn. Nàng hơi cúi đầu, chỉ chỉ búi tóc của mình : « Nhanh nhanh cài lên cho ta. »
Nghe vậy, Lý Phù Dao lập tức đưa cây trâm cài lên đỉnh đầu nàng, đôi mắt sáng lên cười nói : « Xinh lắm. »
Đồ Linh Trâm mím môi, thỏa mãn nở nụ cười : « Ngươi biết tên ta sao mà có không ? »
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!