Chương 9: (Vô Đề)

Xe ngựa của Tĩnh Sơn hầu đã chờ sẵn trên con đường mờ tối, Tuyên Minh nhìn bốn phía một lượt, thế nhưng ngựa của Tô Nghi với tùy tùng không có ở đây, chắc là đã ẩn đi. Y giống như mọi ngày ngồi lên xe ngựa, gia nô đánh xe nhìn y một cái, cười nói: "Tiên sinh hôm nay thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ."

Tuyên Minh cười cười: "Vẫn giống bình thường, không có gì đặc biệt." Nói xong lại như vô tình hỏi: "Noãn Yên và sư phụ ở trong phủ tốt chứ?"

Gia nô cười nói: "Hầu gia phân phó, Noãn Yên nhớ tiên sinh vô cùng, khi nào đến sẽ để ta dẫn tiên sinh đi gặp hắn trước. Sư phụ tiên sinh gần đây ngủ được nhiều, chỉ sợ là hiện tại đang ngủ, muốn đi thăm hỏi không bằng để hôm khác."

"Được." Tuyên Minh cười cười, "Làm phiền Hầu gia chiếu cố bọn họ."

"Việc này tính là gì đâu." Gia nô cười nói, "Hầu gia tuy nói hạ mình cầu hiền, nhưng cũng chưa bao giờ đối đãi với người khác giống như coi trọng tiên sinh, tiên sinh nhất định là có thực tài mới được hầu gia ưu ái."

Tuyên Minh khách khí nói: "Quá khen."

Xe ngựa lắc lư thong dong đi đến biệt xá ở ngoại thành, Tuyên Minh theo gia nô đi vào, rẽ trái rẽ phải tiến vào một gian phòng khách nhỏ, đợi trong chốc lát, gia nô liền dẫn Noãn Yên đến.

Noãn Yên thoáng cái bổ nhào vào trong ngực Tuyên Minh, nước mắt vòng quanh: "Tiên sinh đã tới rồi, lúc nào thì mang ta ra ngoài?"

Tuyên Minh thấy cánh tay phải của bé vẫn đang bó vải trắng, sắc mặt tiều tụy sau khi bị thương, trên mặt cũng gầy đi rất nhiều, trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Noãn Yên ở trong ngực y lắc người rơi nước mắt, Tuyên Minh đương nhiên đau lòng, thế nhưng cũng không muốn biểu hiện ra ngoài, xoa đầu của bé nói: " Thương thế của ngươi còn chưa tốt, tạm thời ở chỗ này tĩnh dưỡng vài ngày, ta nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài."

Noãn Yên thấy gia nô kia đứng ở ngoài cửa, ghé sát vào tai Tuyên Minh khẽ nói: "Tiên sinh, người cưỡi ngựa đụng ta chính là cái người kia, ngày hôm qua ta đã thấy, chính là một hạ nhân của đương sai ở trong phủ này. Hắn tưởng lúc ấy ta ngất đi rồi không nhìn thấy hắn, nhưng mà ta thấy được, chính là người kia không sai."

Tuyên Minh giữ bình tĩnh nói: "Ngươi biểu hiện ra ngoài sao?"

"Không có, ta cái gì cũng đều giả bộ như không nhìn thấy." Noãn Yên lo lắng nói, "Tĩnh Sơn hầu vì sao phải tìm người đụng ta bị thương, nhất định là có rắp tâm khác. Tiên sinh mang chúng ta trở về đi, được không? Dù cánh tay ta không cử động được nhưng vẫn có thể tắm rửa ăn cơm đi nhà xí, không gây thêm phiền toái cho tiên sinh đâu." thương:(((

Tuyên Minh nhàn nhạt nói: "Hiện giờ ta cũng không có biện pháp nào. Ngươi tạm thời nhẫn nại mấy ngày, Triêu Dương hầu là bằng hữu của ta, qua mấy ngày sẽ đích thân cứu ngươi ra."

Noãn Yên há hốc miệng: "Triêu Dương hầu?" Dừng lại thật lâu, lại ngắc ngứ nói: "Một mình cưỡi ngựa canh gác, liên sát hơn mười người không thấy kiệt lực Triêu Dương hầu? Lấy năm nghìn binh mã đánh bại hai vạn đại quân Huyền Hán Triêu Dương hầu? Tiên sinh tại sao lại biết hắn?"

Thanh âm của bé càng lúc càng kích động, Tuyên Minh nhìn lướt phía ngoài một lượt, hạ thấp thanh âm nói: "Trước đó vài ngày xem quẻ biết. Ngươi nghe lời dưỡng thương cho tốt, ăn nhiều cơm một chút dưỡng sức, đến lúc đó chờ Triêu Dương hầu cứu ngươi ra."

Noãn Yên gật đầu như gà con mổ thóc, trên mặt một mảnh đỏ ửng: "Tiên sinh thật là lợi hại, Triêu Dương hầu… Vậy mà lại quen Triêu Dương hầu…"

Tuyên Minh cắt đứt độc thoại của bé: "Đã gặp sư phụ chưa? Thân thể người thế nào? Buổi tối có gặp chuyện gì không?"

Noãn Yên vội đáp: "Ban đêm tạm thời coi như ngủ an ổn, tinh thần cũng không tính là rất tốt, tiên sinh mau đem chúng ta ra ngoài đi, nếu lệ quỷ kia lại đến, tiên sinh lại không ở bên người, chỉ sợ sẽ gặp chuyện không may."

"Ta biết, ngươi dưỡng thương cho tốt, không nên nghĩ những chuyện khác."

Sau khi từ biệt Noãn Yên, gia nô dẫn Tuyên Minh đi vào thiết yến trong thiên thính, nói là yến hội, thế nhưng chỉ có một cái bàn tròn, phía trên bày đủ loại món ăn, mùi thơm tràn đầy, bên cạnh bày rượu cất trong hầu phủ, rượu ngon món ngon, hợp nhau lại càng tăng thêm vị.

Tuyên Minh đứng đó chờ khách khứa đến, không bao lâu ngoài cửa có một nam tử còn trẻ tuổi tiến vào, một thân y phục xanh nhạt tối màu, thêu gợn mây tơ bạc, cười nhẹ nhàng đi tới.

Nam tử này khí chất ôn hòa, khiêm tốn cung kính hữu lễ, khẽ mỉm cười nói: "Cuối cùng tiên sinh đã tới."

Tuyên Minh nói: "Hầu gia."

Nam tử cười để cho Tuyên Minh ngồi vào ghế: "Tiên sinh đừng khách khí, tối nay muốn cùng tiên sinh nâng cốc *ngôn hoan, bởi vậy chỉ có hai người chúng ta, không nên giữ lễ tiết."

(ngôn hoan: trò chuyện vui vẻ)

Tuyên Minh nhìn qua sắc mặt gã, không tự chủ được liếc qua phần trán của gã có một dòng khí đen đặc ám vào.

Thời vận thấp xuống, quả nhiên sắp đến *cùng đồ mạt lộ rồi. (không còn lối thoát)

Mời qua mời lại mấy chén rượu, Tĩnh Sơn hầu lơ đãng nói: "Chuyện mấy ngày trước để tiên sinh cân nhắc, không biết ý tiên sinh như thế nào?"

Tuyên Minh cười nói: "Nghịch thiên cải mệnh chính là đại sự không thể làm, chiết tổn dương thọ, tổn hại âm đức, hầu gia đây là muốn mạng của ta."

Tĩnh Sơn hầu mỉm cười: "Tiên sinh tài học từ xưa đến nay không ai bằng, nhất định là có biện pháp có thể giữ được ta và tiên sinh song toàn. Nếu không phải hôm nay ta không còn cách nào thì cũng sẽ không đến nỗi bức bách tiên sinh như vậy. Vừa rồi đã gặp Noãn Yên?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!