Hạ đi thu đến, gần đây trong thành xảy ra hai vụ án mạng không nhỏ, âm thầm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nghe nói người chết đều là quan viên triều đình, kiểu chết có chút kỳ quặc, đều là bất tri bất giác chết khi đang ngủ, cơ thể không có gì khác thường, cũng không điều tra ra nguyên nhân. Nhất thời trong thành có một số người tâm bất an, lúc trà dư tửu hậu trò chuyện đều nói năm nay xui rủi, có lệ quỷ quấy phá, rối rít đi cầu thần bái Phật, người tìm thầy toán mệnh Tuyên Minh mua phù bình an đột ngột nhiều lên.
Cách đây không lâu ở thành Tây có động thổ một mảnh đất, mảnh đất kia vốn có một khu vườn cũ, lúc tu sửa tân trang dẫn không ít người tới vây xem, đều nói *phủ đệ này nhìn có khí thế, người đến ở sợ là không phải người bình thường. Nếu là đại sự trong thành, hiển nhiên sẽ có người tò mò nghe ngóng, sau đó không lâu truyền ra tin tức, thì ra là Triêu Dương hầu Tô Nghi ở trong kinh thành được phong nơi này, bởi vậy đã xây một tòa trạch viện làm nơi nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại đến một lần.
(phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc)
Nơi này là một huyện thành không lớn không nhỏ, thế nhưng xung quanh non xanh nước biếc, thanh tĩnh tao nhã, phong cảnh thật ra rất không tồi, bởi vậy cũng có những gia đình giàu có xây *biệt xá ở nơi cảnh trí đẹp ngoài thành. Tòa nhà của Triêu Dương hầu mặc dù xây ở trong thành, thế nhưng cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.
(biệt xá: nơi ở tách biệt)
Không bao lâu phủ đệ tu sửa xong, nghe nói Triêu Dương hầu cũng đã vào ở, thái thú, huyện lệnh tự mình đến nhà bái phỏng, trong lúc nhất thời có không ít quan to hiển quý ra vào, đông như trẩy hội.
Những chuyện này đương nhiên cũng chẳng liên quan gì đến Tuyên Minh.
Y có chuyện của mình phải lo, hiển nhiên không muốn quản chuyện không đâu của người khác.
Hôm nay vừa đóng cửa tiệm, Tuyên Minh thu dọn xong rồi đi ra, ngoài cửa có một người ăn vận giống gia nô đang đứng, hình như đã đợi một lúc, cung kính nói: "Tối nay Tĩnh Sơn hầu mở tiệc chiêu đãi Triêu Dương hầu ở Thanh Sơn cư, mời tiên sinh đến giúp vui."
Tĩnh Sơn hầu Phàn Anh là cữu cữu của đương kim hoàng thượng, vốn không biết Tuyên Minh, cũng không biết từ đâu nghe được bản lĩnh của Tuyên Minh, mấy tháng trước tìm đến y toán mệnh, từ đó về sau lui tới nhiều lần hơn, thỉnh thoảng lại mời y đi biệt xá xem quẻ.
(cữu cữu: cậu)
Tĩnh Sơn hầu vốn ở trên quận, chẳng qua là gần đây mới tới ở chỗ này, bây giờ nghe nói Triêu Dương hầu cũng tới đây an cư lạc nghiệp, hai người ở kinh thành vốn quen biết nhau, không thể thiếu chuyện đích thân khoản đãi hắn ở biệt xá trước núi.
Loại tình huống này Tuyên Minh không thể không đáp ứng, bèn đáp: "Đã biết, ta sẽ đi ngay, chỉ có điều ta muốn về sớm."
"Tiên sinh không cần lo lắng, chỉ là mời tiên sinh đến tham gia náo nhiệt."
Y một thân quần thô áo vải, dự tiệc vốn có chút không thích hợp, nhưng Tuyên Minh cũng không thèm để ý những thứ này, lên xe ngựa gia nô đã chuẩn bị, lộc cộc đi ra khỏi thành.
Gia nô điều khiển xe ngựa vừa cười vừa nói: "Tiên sinh có biết Triêu Dương hầu là người thế nào không?"
Tuyên Minh thản nhiên nói: "Có biết một chút. Hậu đại của *trung liệt tiền triều, là một trong những *danh tướng khai quốc, nghe nói chỉ mới hai mươi tư tuổi, là nhân vật đương thời Noãn Yên nhà ta sùng bái nhất." =)))
(trung liệt: người trung thành khảng khái đã hy sinh vì chính nghĩa ; tiền triều: triều đại trước.
Danh tướng khai quốc: tướng tài giỏi có công dựng nước)
Gia nô cười nói: "Noãn Yên kia chắc là sẽ rất cao hứng, chỉ tiếc hôm nay không được gặp rồi."
Tuyên Minh chỉ cười không nói.
Gió dưới chân núi ngoài thành có chút lớn, lúc Tuyên Minh xuống xe tóc bay loạn, thân thể cũng bị gió thấm lạnh, nhịn không được rùng mình một cái. Ở cửa ra vào có mấy chiếc xe ngựa đang dừng, bên trong truyền đến tiếng đàn sáo, âm thanh dễ nghe, còn có tiếng khách khứa cười nói, cực kỳ náo nhiệt. Tuyên Minh theo gia nô từ cửa hông đi vào, bởi vì y đi không nhanh, gia nô ở phía trước chầm chậm dẫn đường, đi một hồi lâu, rốt cuộc đi đến thiết yến trong hoa viên.
Lúc này tiệc rượu đã bắt đầu, thế nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, vũ cơ linh hoạt theo gió mà động, khách khứa đều là nhân vật có địa vị, ăn uống linh đình, tiếng nói cười tán thưởng, cực kỳ hứng trí.
Ngồi ở *thủ tọa chính là Tĩnh Sơn hầu Phàn Anh, mặc dù gã là cữu cữu của đương kim thánh thượng, thế nhưng tuổi cũng không quá hai bảy hai tám, khuôn mặt tuấn tú, dáng dấp tiêu sái, một thân tam trọng y xanh nhạt thêu hoa văn, tướng mạo coi như không tệ. Tính cách gã vốn thẳng thắn, tiếng cười không ngừng, lúc nhìn thấy Tuyên Minh từ xa liền vẫy tay: "Tuyên tiên sinh đã đến."
(thủ tọa: chỗ ngồi cao quý nhất)
Người xung quanh không khỏi quay đầu lại nhìn y, người biết y thì không vấn đề gì, người không biết thì lập tức ngẩn ra một chút, nhưng thấy y quần áo bần hàn, thấp giọng hỏi: "Người này là người phương nào?"
"Không biết, nghe nói là người xem bói."
Chẳng những ăn mặc bần hàn mà còn một thân tàn tật, đây là nhân vật như thế nào mà có thể khiến Tĩnh Sơn hầu đích thân chào hỏi?
Tuyên Minh cà nhắc chân tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Sơn hầu, Tĩnh Sơn hầu cười chỉ về phía nam tử trẻ tuổi bên bàn khách, hỏi: "Người kia chính là Triêu Dương hầu Tô Nghi nổi danh thiên hạ, tiên sinh đã từng gặp qua chưa?"
Nam tử đang cười nói với khách khứa bên cạnh, tựa hồ căn bản không nhìn thấy y, Tuyên Minh cúi đầu cung kính nói: "Ngưỡng mộ đại danh Hầu gia đã lâu, quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!