Tháng hai trời vẫn còn chút lạnh, hàn phong cũng không còn đủ mạnh để gây gió mưa, lệ khí thoát hết, vô thanh vô tức từ ngoài cửa sổ bay vào, dán ở trên người Tuyên Minh. Tuyên Minh đem thân mình đi xuống, cả người chìm vào trong nước ấm dưới bể tắm, ngửa mặt nhắm mắt lại.
Hai tháng trước Tô Nghi đích thân mang đồng liêu trong kinh tới đây, vì y xem chân. Vị đồng liêu này chính là xuất thân y dược thế gia, nhưng từ sau khi làm quan thì không xem cho ai nữa, lần này nguyện ý ra tay, đơn giản là vì nể mặt Tô Nghi.
Đồng liêu kia chuyên tâm xem một hồi lâu, nói:
"Tổ tiên của ta có chút kỳ ngộ, lưu truyền một loại dược chữa trị xương cốt tới nay, chắc là có thể làm cho cái chân này của ngươi khá hơn một chút. Chỉ có điều ta cũng phải mổ chân ngươi ra một lần nữa, sợ là đau đớn khó nhịn, ngươi liệu có chịu được không?"
Tuyên Minh hận chân mình không thể khỏi hẳn, lập tức gật đầu đáp ứng. Đồng liêu kia lại xem ý kiến của Tô Nghi, nụ cười trên mặt Tô Nghi có chút miễn cưỡng, cuối cùng vẫn nói:
"Nếu như y không sợ, vậy làm đi."
Vì vậy đồng liêu kia cho Tuyên Minh uống dược gây hôn mê, một lần nữa vì y mổ chân trị tổn thương trên xương cốt. Trên người Tuyên Minh bởi có vết thương nên khó hoạt động, cho nên liền ở lại trong phủ Tô Nghi.
Lúc này may mắn là mùa đông, miệng vết thương lành cũng nhanh, nằm ở trên giường chưa đến vài ngày đã bắt đầu kết vảy. Nhưng mà tuy rằng chân không có trở ngại, song vẫn chưa thể đi lại được, Tuyên Minh liền nghe theo lời người nọ dặn dò, mỗi ngày ngâm ở trong thảo dược mấy canh giờ.
Từ từ dần dần đã có thể đi lại, mỗi ngày Noãn Yên chờ y ngâm nước xong, đỡ y đi dạo trong sân.
Tuyên Minh sờ vết sẹo trên lưng mình, dược trừ sẹo bí mật chế ở trong nội cung quả thật rất tốt, mấy tháng dùng liên tục, quả nhiên đã thoáng nhạt đi chút ít.
Bất tri bất giác, ý thức có chút trầm, Tuyên Minh hốt hoảng, mặt nước trước mắt nhẹ nhàng lay động, không bao lâu có thứ gì đó ấm nóng dán lên môi, trơn trượt mềm mại chui vào.
Tuyên Minh lập tức mở mắt, bọt nước tung tóe trước mắt cái gì cũng không thấy rõ, eo lại bị người ôm, tiếng thở khẽ cùng khí tức rất quen thuộc, là Tô Nghi. Tuyên Minh buông lỏng thân thể, người nọ hôn được càng sâu, đầu lưỡi dây dưa, giống như muốn đem hết thảy trong miệng y đều mút qua.
Đầu óc Tuyên Minh nóng lên, liều chết hôn đáp lại, cánh tay vòng trên lưng y đi xuống, rơi vào bên đùi trong Tuyên Minh.
Bàn tay kia phủ lên nam căn bán cứng trong nước của y, xoa nắn vuốt ve, Tuyên Minh nhẹ giọng rên rỉ:
"Tô Nghi, ngươi trở về lúc nào?"
Vừa mới.
Thanh âm hàm hồ trầm khàn, Nhớ ta không?
Tuyên Minh nói không ra lời, chỉ gật đầu. Tô Nghi bế y lên, vớt ra khỏi nước, đặt y lên trên đệm ở trong góc phòng tắm. Thân thể hai người ướt sũng, Tô Nghi cũng không kịp lau, phủ lên đè nặng Tuyên Minh, chỉ cúi đầu xuống hôn.
Hôn thế nào cũng không đủ, Tô Nghi bắt lấy tay trái của y đè ở trên đệm, mười ngón chặt chẽ đan xen. Nơi riêng tư hai người ma sát lẫn nhau bắt đầu cứng rắn, Tô Nghi rời khỏi môi của y, đầu lưỡi liếm mút xuống dọc theo cổ theo gáy.
Vết sẹo trên người Tuyên Minh vẫn còn giao thác, Tô Nghi không biết vì sao, hôm nay lại không có thương tiếc giống như lúc trước mà chỉ càng thêm cứng rắn, cau mày tỉ mỉ liếm lên vết sẹo trên người y.
Tay ở trên nam căn của y sờ soạng vài cái, dừng lại, cổ họng Tuyên Minh trên dưới giật giật, che lại hai mắt cảm thấy xấu hổ của mình, ngón tay hướng về phía hậu huyệt hư không không thôi.
Hai tay lập tức bị nắm chặt không cho sờ, Tuyên Minh không ngừng nuốt nước miếng, cắn môi không lên tiếng.
Nam căn thô to ở trên nếp uốn ngoài cửa động nhẹ nhàng ma sát, nghiền đến cả người Tuyên Minh rịn ra tầng một mồ hôi lấm tấm, rồi lại chính là không chịu đi vào. Tuyên Minh như cũ từ từ nhắm hai mắt lại, đột nhiên bờ môi lại bị người che phủ, đầu lưỡi mềm trượt vào trong miệng câu động.
Không bao lâu, Tô Nghi mở ra thân thể người ở dưới thân mình đang thở dốc không thôi, cười như không cười nhìn cảnh xuân vô hạn trước mắt.
Trong tay Tuyên Minh bị nhét một vật lành lạnh cứng rắn, y ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại là thứ trước đó Tô Nghi tạo cho y. Sắc mặt Tuyên Minh có chút phát hắc, ngọc trụ này vốn giấu ở trong tủ quần áo, thế nào lại bị hắn tìm được rồi?
Tô Nghi cúi đầu liếm phần bên trong bắp đùi của y, khóe miệng câu lên: Dùng cho ta xem. Nói xong tách hai chân của y, để cho tiểu huyệt hoàn toàn lộ ra.
Tiểu huyệt có chút đỏ sậm, vừa rồi đã ngâm nước đến mềm mại nóng ướt, càng súc được sạch sẽ, Tô Nghi nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không được cúi người, đầu lưỡi ở xung quanh tiểu huyệt thật sâu nhẹ nhàng liếm mút.
Tuyên Minh nắm lấy tóc của hắn, tiểu huyệt sinh ra từng trận tê dại, vách trong cũng bắt đầu co rút, hư không khó nhịn, nhẹ giọng rên rỉ.
"Dùng cho ta xem, bằng không đêm nay chớ ngủ."
Tô Nghi nửa ngồi dậy, mặt không đổi sắc nhìn y, khẽ mỉm cười, mắt sắc ám trầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!