Chương 17: (Vô Đề)

Tuyên Minh hai chân lăng không, tiểu huyệt vẫn ngậm vật kia, Tô Nghi bước một bước, vật đang ở bên trong lại đỉnh một cái. Tô Nghi cố ý muốn thấy y không được tự nhiên, đi vài bước lại dừng một lần, nâng y lên lại không cẩn thận buông lỏng tay ra, hạ thân Tuyên Minh trượt xuống, vật kia liền ma sát vách trong đâm vào thật sâu. Tuyên Minh khó chịu tột cùng, vách trong trơn ướt, vậy mà tự mình co rút lại, lúc mở lúc đóng, vừa co vừa siết, Tô Nghi căn bản cũng không cần động liên tục, vách trong tự động siết chặt dương căn của hắn tự mình nuốt vào.

Những phản ứng này Tuyên Minh đều vô cùng lạ lẫm, bản thân cũng không khống chế nổi, chỉ nhăn mày nhìn Tô Nghi, cắn răng không nói. Tô Nghi bị y làm cho dục tiên dục tử, cố giữ trấn định trở lại trong phòng, quần áo cũng không kịp thoát, đem Tuyên Minh đè lên trên bàn.

Thế công bỗng nhiên mãnh liệt, hai tay Tô Nghi nắm lấy eo Tuyên Minh, mỗi một lần đều đâm đến nơi sâu nhất.

Tuyên Minh ở trong phòng quả nhiên thả lỏng, tiếng rên rỉ không hề khống chế, mở hai chân phun ra nuốt vào vật cứng. Lúc khó chịu y sẽ không tự chủ được siết loạn xung quanh, Tô Nghi nắm lấy tay y: "Không chịu được thì cào ta."

Vật kia trong người đỉnh thẳng lên chỗ mẫn cảm của y, Tuyên Minh cầu xin tha thứ cũng vô dụng, ngón chân cong lên, lỗ nhỏ co rút co rút, khóc bắn ra. Sau khi phóng thích một lần liền có điểm chết lặng, Tuyên Minh co bả vai không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu hôn hắn. Tô Nghi không ngừng động tác, tiếp tục chậm rãi cứng rắn đâm vào, Tuyên Minh vốn tưởng rằng nhất định sẽ không có cảm giác nữa, không ngờ một lát sau bên trong lại bắt đầu tê dại, vật phía trước mềm xuống cũng trở nên bán cứng.

Nông nông sâu sâu làm trên bàn hơn nửa canh giờ, Tô Nghi ôm y trở về giường tiếp tục, Tuyên Minh lại tiết một lần, toàn thân mềm nhũn, thở dốc không ngừng. Tô Nghi bắn một lần trong cơ thể y, cuối cùng cũng có thể thư hoãn, kéo vật kia đi ra, cúi đầu nhìn bạch trọc từ trong tiểu huyệt đỏ thẫm của Tuyên Minh trào ra, tích táp rơi trên chăn.

"Còn muốn không?" Tuyên Minh dùng tiểu huyệt ngậm lấy vật nửa mềm kia, buộc chặt buông lỏng, phun ra nuốt vào.

"Ngươi làm gì?" Tô Nghi cúi đầu nhìn y, vô sự mà ân cần, nhất định có vấn đề.

Tuyên Minh nâng mông mình lên, ôm cổ hắn hôn môi, không tự chủ được thanh âm có chút run run: "Thích, thích ngươi, thích bị ngươi làm."

Thích ngươi, thích bị ngươi làm, càng thích được ngươi thích.

Giờ phút này Tuyên Minh thật hy vọng bản thân có quyền có mạo, như vậy y liền có thể thoải mái loã lồ tâm ý đối với Tô Nghi, cho dù bị cự tuyệt thì vẫn có thể mặt dày mày dạn tiếp cận. Thế nhưng y không có, y cũng muốn chủ động, nhưng y sợ, nói nhiều sợ Tô Nghi cảm thấy y dựa dẫm, nói ít lại sợ hắn cảm giác y không thật lòng, quá dâm đãng lại sợ Tô Nghi hiểu lầm y chỉ muốn chuyện này, quá rụt rè lại sợ Tô Nghi cảm thấy y cầm đằng chuôi, không muốn trả giá thân thể.

Tuyên Minh vẫn luôn không có cảm giác an toàn, cũng không biết ở trong mối này quan hệ này mình nên chủ động đến mức nào. Y quá quan tâm phần tình cảm này, vô cùng không muốn hủy đi mối quan hệ này, bởi vậy thật sự không biết nên làm thế nào mới được, ngược lại cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm.

Hy vọng có một ngày, có thể không chút đắn đo theo đuổi ngươi, chiếm hữu ngươi, giống như ngươi không chút băn khoăn theo đuổi ta.

Mắt sắc của Tô Nghi thâm trầm phức tạp, không rõ đang suy nghĩ gì, chỉ nắm chặt eo Tuyên Minh. Lần này hai người ai cũng không vội, thong thả đi vào chậm rãi đỉnh, khó chia khó lìa, đầu lưỡi không hề tách ra.

Ân ái dần dần ngừng, Tuyên Minh nằm nghiêng trên giường nhìn một lượt phòng ngủ của Tô Nghi. Tô Nghi từ phía sau lưng ôm Tuyên Minh, ngón tay quấn quanh sợi tóc của y, như có điều suy nghĩ cúi đầu nhìn.

Phòng ngủ liền với thư phòng, lúc này cánh cửa ngăn cách mở ra, có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong thư phòng. Đằng kia có một tủ sách, thư phòng Tuyên Minh yêu sách như mạng, thiên văn địa lý không chỗ nào không có, Tô Nghi đọc ít hơn Tuyên Minh, hơn nữa nơi này lại mới, sách trong thư phòng hiển nhiên cũng không nhiều. Một bên khác trong thư phòng lại có chút kỳ lạ, đó là một kệ gỗ sậm màu, có đồ cổ, có vật trang trí, ở phía trên bày những thứ quý giá thì không nói làm gì, thế nhưng lại trộn lẫn vài đồ vật có chút rỉ sắt cũ nát, thực sự không tính là niên đại đã lâu, không hợp với những thứ khác trên kệ.

Tuyên Minh ngồi dậy: "Trên kệ kia ngươi để thứ gì vậy?"

Tô Nghi cười nhạt một tiếng, không nói lời nào.

Tuyên Minh tùy ý bao lên một món y phục xuống giường, cà nhắc chân từ từ đi đến trước kệ đồ kia. Ngăn cao bằng y là một chiếc áo dày mùa đông, cũ nát dính máu, Tuyên Minh lấy xuống nhìn nhìn, nói: "Cái này là của ai?"

Tô Nghi chậm rãi đi đến bên cạnh y, khóe miệng như cũ mang theo ý cười, ánh mắt rồi lại trang trọng hoàn toàn không giống bình thường: "Đây là mùa đông năm mười bảy tuổi khi ta vừa mới nhập quân, một huynh đệ thấy ta lạnh không chịu nổi mới tặng cho ta, về sau ta và hắn đã thành *mạc nghịch chi giao."

(mạc nghịch: tâm đầu ý hợp)

"Hắn ở đâu?"

"Đã chết trận." Tô Nghi vuốt chiếc áo, chậm rãi nói, "Chiếc áo này rất ấm, nhờ vậy mùa đông năm đó ta mới không chết cóng. Hắn vốn cũng không phải là kẻ chém giết trên sa trường, tâm địa thiện lương, ngay cả con chó cũng không đành lòng giết, hắn không nên đánh giặc, phù hợp thành thành thật thật sống hơn."

Tuyên Minh im lặng không nói gì, lại cầm lấy một thanh kiếm khác, thân kiếm rỉ sét loang lổ, thật sự nhìn không ra là vật quý giá: "Đây là của ngươi?"

"Là của một bộ hạ của ta. Trung thành tận tâm, làm việc chu đáo, trước khi chết nhờ cậy ta chiếu cố vợ con của hắn."

"Hắn ở đâu?" Rõ ràng mơ hồ đoán được đáp án, vẫn nhịn không được muốn hỏi.

"Chết trận, liên tiếp giết hơn mười người, cuối cùng vẫn không địch lại, ngay cả thi thể cũng khó phân biệt."

Tuyên Minh cúi đầu nhìn sang, trên kệ đặt mười mấy món đồ cũ lớn nhỏ không đều nhau, có tơ lụa, có quần áo đồ dùng hằng ngày, cũng có binh khí. Y cầm lấy một bình rượu: "Cái này, là của ai?"

"Lúc ta vừa mới nhập quân ngưỡng mộ một vị tướng lĩnh, uy phong lẫm liệt, võ nghệ cao cường, đánh giặc chưa bao giờ bại." Tô Nghi sờ lên bình rượu kia, quay đầu nhìn Tuyên Minh, "Hắn đề bạt ta làm quân tiên phong của hắn, trước lúc chết đem bình rượu này tặng cho ta." Nói xong cười cười: "Lúc hắn cho ta bình rượu này, ngươi đoán hắn có ý gì?"

"Có ý gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!