Chương 11: (Vô Đề)

Bốn người này thay nhau trông coi, Tuyên Minh thu dọn gian phòng nhỏ của Noãn Yên và kho củi, tạm thời làm chỗ ngủ nghỉ cho bọn hắn. Y nằm trên giường cả đêm không chợp mắt, lúc sáng sớm, đầu lĩnh gõ cửa phòng y.

Tuyên Minh phủ thêm áo ngoài đi ra, vẻ mặt chưa tỉnh táo: "Chuyện gì?"

"Hầu gia mời tiên sinh tới biệt xá một chuyến."

Trong lòng Tuyên Minh thầm nghĩ không tốt, trấn định nói: "Hôm nay phải chuẩn bị trận pháp, ngươi đi nói với Hầu gia ba ngày sau sẽ phải khởi trận, mấy ngày này không có thời gian đi qua."

"Hầu gia nói, trong biệt xá đã chuẩn bị điểm tâm, thỉnh tiên sinh nhất định phải đi ăn, bất luận như thế nào cũng muốn tiên sinh qua."

Tuyên Minh điềm tĩnh cười nói: "Trước lúc khởi trận Hầu gia phải thanh tẩy trai giới, mấy ngày này không được gặp người ngoài, bây giờ nếu ta đi, đến lúc đó không khởi được trận pháp, có phải là nên hỏi ngươi hay không?"

Đầu lĩnh cúi đầu nói: "Mời tiên sinh lên xe ngựa, không nên ép chúng ta động thủ."

Tuyên Minh thấy thái độ của hắn không cho thỏa hiệp, biết Tĩnh Sơn hầu nhất định muốn y đi qua, lãnh tĩnh một lát mới nói: "Đợi ta đi thay quần áo."

Y quay về phòng đóng cửa lại, nhanh chóng viết một mẩu giấy nhỏ cho Tô Nghi, nhét dưới gối đầu trên giường, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không an toàn, đành xé nát ném đi. Không bao lâu y chải tóc thay quần áo đi ra, phủ thêm áo choàng ngày đó Tĩnh Sơn hầu đưa cho mình: "Đi thôi."

Lúc lên xe ngựa có một nam tử ăn vận nông dân vừa vặn đi ngang qua, Tuyên Minh ở đây ở đã hơn một năm, chưa bao giờ thấy qua người như vậy ở vùng này, lúc lắng nghe bước chân thấy có chút nhẹ, tựa hồ giống người luyện võ. Y đoán đây là người Tô Nghi lưu lại trông chừng y, tâm tư khẽ động, cố ý hướng về phía đầu lĩnh nói: "Ba ngày sau là ngày hoàng đạo, chính là thời điểm làm pháp khởi trận, Hầu gia nóng lòng cũng vô dụng."

Đầu lĩnh nói: "Hầu gia không nóng lòng, chỉ là muốn mời tiên sinh đi ăn điểm tâm. Tiên sinh nói khi nào khởi trận thì mới khởi trận."

Tuyên Minh lên xe ngựa, đầu lĩnh kéo mành trướng vải xuống, trong xe ngựa một mảnh âm u, không bao lâu từ từ rung lắc.

Bên ngoài cái gì cũng không nhìn thấy, Tuyên Minh cúi đầu nắm chặt tiền đồng trong tay, hướng lên không trung ném một cái.

Quẻ tượng không rõ.

Thời điểm xem quẻ cho mình, vĩnh viễn đều là quẻ tượng không rõ, nhân sinh phía trước giống như có tầng tầng sương mù che chắn, ngẫu nhiên mới tính ra chút đại khái, nhưng cũng không rõ đến cùng sẽ phát sinh chuyện gì.

Tĩnh Sơn hầu ở trong sân chờ, thời điểm Tuyên Minh bị người dẫn vào, Tĩnh Sơn hầu đang ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa với nhi tử ba tuổi của mình, đứng bên cạnh là một vị Mỹ Cơ đang mỉm cười nhìn. Lúc này tiểu nam hài vẫn chưa nói sõi, chỉ cười vỗ vỗ ở trong ngực Tĩnh Sơn hầu, Tĩnh Sơn hầu thấy Tuyên Minh đi tới, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nhi tử đi về phía y, nói với nhi tử: "Vị này chính là Tuyên tiên sinh, biết hắn là ai không?"

Tuyên Minh miễn cưỡng cười, cung kính hành lễ: "Hầu gia."

Thanh âm tiểu nam hài trẻ con ngây thơ: "Không biết."

Tĩnh Sơn hầu cười ôn hòa nói: "Tuyên tiên sinh là ân nhân của phụ thân, biết thế nào là ân nhân không? Phụ thân gặp nạn, Tuyên tiên sinh tương lai sẽ cứu tính mạng ta, cũng chính là cứu mạng ngươi. Nên nói gì với ân nhân của ngươi và phụ thân?"

Tiểu nam hài cắn ngón tay, lộ ra răng sữa non nớt: "Tạ ơn Tuyên tiên sinh."

Tuyên Minh giờ phút này cười cũng cười không ra, khẽ gật đầu, cúi đầu không nói một lời. Tĩnh Sơn hầu ôm nhi tử hôn mấy ngụm, hướng về phía Mỹ Cơ bên người phân phó nói, ý cười thu liễm một chút: "Dẫn hắn đi xuống, ta với Tuyên tiên sinh có việc cần thương nghị."

Mỹ Cơ khẩn trương nâng mắt lên liếc nhìn Tuyên Minh, ôm nhi tử đi xuống, trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ. Tĩnh Sơn hầu đứng thẳng người, một thân y phục trắng thuần, ánh lên ánh mặt trời cuối thu, khẽ mỉm cười nói với Tuyên Minh: "Khi còn trẻ khinh cuồng, cái gì cũng không biết sợ, bây giờ hài tử đã có, cõi lòng cũng không còn như xưa. Cho dù không vì mình lo lắng thì cũng phải vì hài tử mà lo lắng, Tuyên tiên sinh nói có đúng hay không?"

Tuyên Minh cười cười: "Tiểu công tử quả thật khiến cho người ta yêu mến."

"Ta chết, nó cũng sẽ phải chết." Tĩnh Sơn hầu cười bước về phía trước, yên lặng nói, "Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, sau khi có hài tử ta mới lĩnh ngộ một chút. Cho dù có khiến cho tất cả chết hết, ta cũng không thể để nó gặp chuyện không may, tiên sinh có hiểu hoàn cảnh của ta?"

Tuyên Minh thầm nghĩ, ngươi đây là đang lo lắng bản thân chết mà tâm không cam tình không nguyện, nhưng mà nhìn thấy nhi tử vừa biết đi của mình tự nhiên ngươi lại cảm thấy chết có ý nghĩa?

Tuyên Minh nở nụ cười nói: "Hiện giờ Tuyên Minh chỉ muốn giữ được tính mạng Noãn Yên và sư phụ, còn lại cũng không quản được chuyện khác, Hầu gia không cần lo lắng."

Tĩnh Sơn hầu dừng lại cười cười: "Tuyên tiên sinh, ta không ngại nói thẳng với ngươi. Ta sống một ngày, ngươi liền sống một ngày, sư phụ ngươi và Noãn Yên cũng liền sống một ngày. Một ngày nào đó ta chết, ba người các ngươi cũng liền bồi theo ta."

Nói xong gã lại nhìn Tuyên Minh, thanh âm hòa hoãn vài phần: "Nhưng nếu tiên sinh làm thành chuyện này cho ta, ta đảm bảo Noãn Yên và Giản quốc sư bình an cả đời, cũng sẽ không cầu bất cứ thứ gì nữa."

Tuyên Minh lẳng lặng không nói.

Tĩnh Sơn hầu lại cười hỏi: "Đêm qua cùng một chỗ với Triêu Dương hầu có cao hứng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!