Thiên Phượng năm thứ sáu.
Lạc Khiêm bị trúng tên dưỡng trên giường hơn một tháng, cả người hôi chua, bị Hạ Diễn đào ra ném vào trong thùng gỗ. Hạ Diễn tự tay giúp hắn tắm rửa, thời điểm tay lau đến bên đùi hắn, thế nhưng tâm vô tạp niệm dừng tay, mặt không chút thay đổi nói: Cứng rắn cái gì?
Nói xong gảy một cái lên cây gậy nhỏ chẳng biết đã lên tinh thần từ lúc nào kia của Lạc Khiêm.
Đã không muốn hắn cứng rắn, vậy còn gảy làm gì! Hắn là một nam nhân bình thường, bị người yêu sờ tới sờ lui, cứng rắn một tí thì đã làm sao? Lạc Khiêm trong lòng khẳng định, nếu như người bị thương được hầu hạ tắm rửa là Hạ Diễn, chỉ sợ là đã sớm ấn Lạc Khiêm ngồi lên tự mình động.
Hạ Diễn bất động thanh sắc mà chà xát một tầng da dơ hôi trên người hắn, tay đi xuống khố hạ Lạc Khiêm, không bao lâu, hậu huyệt Lạc Khiêm có hai ngón tay trượt vào, nước ấm men theo tràn vào, lỗ nhỏ dần dần trơn ướt mềm ra.
Động tác này ở trong thùng gỗ có chút khó khăn, Hạ Diễn ôm eo Lạc Khiêm, để cho hắn ngồi trên đùi quay lưng lại với mình.
Lạc Khiêm có chút hoảng hốt, lại không thấy được sắc mặt của y, nói:
"Tướng quân, thương thế của ta còn chưa lành."
Hạ Diễn tay trái nâng chân bị thương của hắn lên, ba ngón tay phải ở trong hậu đình của hắn trong rút ra đút vào, Lạc Khiêm không còn hình tượng, khàn khàn rên rỉ:
"Tướng quân, ngươi thế này… chân ta… thật là khó chịu… không đúng, thật thoải mái…" Không lâu sau, Hạ Diễn ôm ngang hắn lên thả trên giường, nhẹ nhàng đè xuống.
Lạc Khiêm xấu hổ nói:
"Có phải sắp phải đi quân doanh?"
Ừ. Hạ Diễn cúi đầu nhìn hắn, ngón tay ở trên nam căn hơi ngẩng đầu của hắn vuốt ve nhu động.
Lạc Khiêm trong lòng than nhẹ, khẽ gật đầu.
Y rất dịu dàng, rất khắc chế đi vào, động tác nhu hòa làm một lần, chân Lạc Khiêm vậy mà không hề đau. Lúc gần đi Hạ Diễn cười cười:
"Lần này phải đi quân doanh nửa tháng, khi đó chân của ngươi hẳn là đã tốt nhiều rồi, ta dẫn ngươi đi cưỡi ngựa."
Vâng. Lạc Khiêm cười tiễn y đi.
Nghe nói mẫu thân Hạ Diễn ở kinh thành lại gửi thư tới đây, thúc giục y *hạ sính thành thân, dù Hạ Diễn không nhắc tới, nhưng Lạc Khiêm cũng không phải kẻ điếc, cũng không phải không biết xung quanh gió thổi cỏ lay.
Những chuyện này nghĩ tới tâm liền phiền, chỉ có thể tạm thời ném sang một bên bỏ qua.
(hạ sính: nhà trai đưa sính lễ đến nhà gái ăn hỏi)
Hắn cả đời này, cho dù có yêu nhau thế nào, cũng chỉ có thể là nam sủng của Hạ Diễn. Loại nam sủng có trước lúc thành thân này, bị phu nhân tương lai đánh chết cũng không có gì đáng trách.
Lưu Huyền thỉnh thoảng đến tìm hắn, còn làm như thật sự đã học được thuốc tiên, đem phòng ở đều hun đến khắp nơi đều là mùi dược liệu. Hai người ở cùng nhau cũng không nói lời đứng đắn, trời nam đất bắc tán dóc một trận, Lưu Huyền giúp hắn uống thuốc.
Lạc Khiêm nói:
"Nếu không phải có ngươi, khoảng thời gian này e là ta đã gặp khó khăn."
Lưu Huyền ôm vai hắn cười nói:
"Lúc trước ngươi còn cứu mạng ta mà, nếu không phải ngươi, ta đã sớm bị người giết chết, nói mấy lời khách khí này làm gì."
Nói xong lại thở dài:
"Nghĩ tới ta đây sống hai mươi năm cũng chưa từng gặp được ai ăn ý giống như ngươi, chúng ta nếu không phải anh em kết nghĩa thì thật là không được."
Lạc Khiêm là cô nhi, huynh đệ tỷ muội đều không có, trừ Hạ Diễn ra cũng chưa từng gặp qua nam tử nào tính tình hợp hắn như thế, lập tức trong lồng ngực dâng trào nói:
"Ngươi đã có suy nghĩ như vậy, hôm nay chúng ta liền kết bái làm huynh đệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!