Edit by An Nhiên
Mạc Thanh đem hết toàn bộ tinh lực đặt lên người Canh Thủy Đế.
Người nọ là Hoàng đế, bản thân hắn chỉ là một tiểu thị vệ, rốt cuộc vì sao lại phải giết hắn đây? Chẳng lẽ năm đó hắn đắc tội vị Hoàng Đế chỉ tại vị hai năm này?
Canh Thủy Đế mặc dù tại vị ở trong lịch sử ngắn, thế nhưng tư liệu lịch sử ở trong thư viện cũng đủ để cho Mạc Thanh nghiên cứu hơn một ngày.
Huống chi mấy tư liệu kia đều là dùng cổ văn triều Hán viết, tối nghĩa khó hiểu, lông mi Mạc Thanh đã vặn thành một đoạn dây thừng, gần như đốt đầu hắn ra một lỗ thủng. (đoạn này tui cũng không hiểu vì sao tác giả lại so sánh như vậy:v)
Hai giờ sau đó, hắn rốt cuộc buông giáp đầu hàng, tính toán cầu cứu Giáo sư Tề.
Điện thoại vừa mới thông, Mạc Thanh đã nghe thấy giọng nói giáo sư Tề có chút hưng phấn:
"Mạc Thanh phải không? Đúng lúc tôi cũng đang tìm cậu, ký hiệu trên tay cậu có chút manh mối rồi. Lúc nào cậu tới đây được, chúng ta nói chuyện một chút?"
Mạc Thanh sửng sốt, vội vàng hỏi:
"Cảm ơn thầy! Bây giờ con qua ngay!"
Cứ như vậy, nửa giờ sau Mạc Thanh khẽ gõ cửa văn phòng giáo sư Tề.
Trên gương mặt già nua của giáo sư Tề có điểm hồng hào, thoạt nhìn khiến cho ông có vẻ còn trẻ tuổi có sức sống.
Đó là một loại hưng phấn khó mà giải thích được, chỉ khi nào dâng lên say mê sâu sắc đối với thứ gì đó mới có thể bất giác hiện ra ở trên mặt.
"Cậu nhìn ký hiệu này chút xem."
Trên bàn gỗ sạch sẽ, giáo sư Tề mở ra một phần tài liệu lịch sử sao chụp, đó là một *bản thiếu bị lửa thiêu còn sót lại, phía trên vẽ ký hiệu đã bị cháy gần một nửa, song mơ hồ có thể thấy được là một hình thoi, những chi tiết còn lại không rõ ràng lắm, thế nhưng không khác kí hiệu trên cánh tay Mạc Thanh là bao.
(Bản thiếu:
Sách cổ ghi chép lại lời kể của người đời, bị tổn hại hay phá hủy, bị sâu mọt ăn, thiếu trang được gọi là bản thiếu)
Mạc Thanh cẩn thận so sánh một lần, không kìm nén được nội tâm kích động, giọng nói cũng có phần biến điệu:
"Ký hiệu này nghĩa là sao ạ?"
Giáo sư Tề chỉ vào mấy chữ kiểu Hán cổ rất đẹp trên tài liệu: Ở chỗ này có viết.
Mạc Thanh hơi há miệng á khẩu không trả lời được, lại cười nói:
"Thưa thầy, kỳ thật đại đa số mọi người đều xem không hiểu thể triện."
Ông cũng không để ý, niệm từng chữ từng chữ:
"*Thử tiêu bỉ trường, hồn phi yên ——"
Thử tiêu bỉ trường, hồn phi yên diệt!
Mạc Thanh vội hỏi: Nghĩa là sao ạ?
Giáo sư Tề tiếc nuối lắc đầu:
"Phần còn lại đều đã bị thiêu hủy, không thể nào biết được. Cậu có biết làm sao mà tìm được ký hiệu này không?"
"Tìm được ở đâu ạ thưa thầy?"
Mạc Thanh có chút lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!