Edit by An Nhiên
Đại quân chuẩn bị xuất phát, đêm nay Hạ Diễn đã chỉnh đốn sẵn sàng, lên giường sớm hơn mọi ngày.
Đêm đông lạnh giá, lặng ngắt như tờ, tâm tình Hạ Diễn cũng dãn ra rất nhiều so với bình thường, hai mắt nhắm nghiền giống như sắp ngủ.
Không bao lâu, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve kêu một tiếng lại một tiếng.
Hạ Diễn cau mày che lỗ tai, tiếng ve kêu kia thế nhưng không có biến mất, ngược lại trong đêm đông rét buốt càng phát ra rõ ràng, lúc cao lúc thấp, còn kèm theo tiếng hít thở rất nhỏ cùng hàm răng run lên.
Hạ Diễn rốt cuộc nghiến răng, hất chăn ngồi dậy: Đi vào cho ta.
Một bóng đen lập tức nhảy qua cửa sổ mà vào, cười xông về phía giường, giống như không thấy được sắc mặt Hạ Diễn đen như đáy nồi:
"Công tử ngủ rồi sao?"
Hạ Diễn lạnh như băng nói: Tìm ta có việc gì?
Lạc Khiêm cười hì hì ngồi ở mép giường, toàn thân trên dưới đều mang theo khí lạnh, cả người lạnh đến phát run:
"Công tử, ta có thứ tốt, ta với công tử cùng xem."
Hạ Diễn biết rõ hắn nằm sấp trên tuyết ở ngoài cửa sổ thời gian phải đến nửa nén hương, thân thể sắp đông cứng rồi, không tự chủ dịch vào phía trong giường, mặt không chút thay đổi nhìn hắn: Thứ gì tốt?
Lạc Khiêm bò lên giường chui vào trong chăn, cẩn thận móc ra từ trong y phục một quyển sách có phần cũ kỹ. Trên bìa ngoài màu xanh lam viết hai chữ《 Phong hoa 》, chất giấy rất tốt, viền sách hơi ố vàng, dạng như thế này không phải là sách sử mà chính là kiếm phổ, quyền pháp không xuất ra bên ngoài.
Hạ Diễn cúi đầu nhìn.
Lạc Khiêm nhẹ nhàng mở trang đầu tiên ra, cười hì hì đem sách bỏ vào trong tay Hạ Diễn, nói khẽ:
"Khẳng định công tử cho tới bây giờ chưa từng xem đâu."
Hai mắt Hạ Diễn híp lại, trước mặt thế nhưng là một nam một nữ trần truồng giao ôm, tư thế dâm uế.
Vậy mà lại là một bức đông cung.
Gân xanh trên huyệt thái dương Hạ Diễn giật giật.
Lạc Khiêm lại lật vài trang, đều là tranh vẽ nơi khuê phòng cực kỳ tư mật, chẳng qua là hoạ sĩ quả thật vẽ không tệ, không phải là đồ tầm thường ngoài phố vẽ thành, có lẽ là xuất ra từ tay họa sĩ tiếng tăm, là trân phẩm đám công tử thế gia bí mật lưu truyền.
Lạc Khiêm nhỏ giọng cười nói:
"Công tử, ta thật vất vả mới có được bản đông cung này, vừa lật vài tờ liền nghĩ đến ngươi."
Hạ Diễn bất động thanh sắc nói:
"Ngươi nghĩ đến ta làm gì?"
Lạc Khiêm cười nói:
"Công tử đối với ta ân trọng như núi, ta có thứ tốt, đương nhiên muốn cùng công tử xem."
Hạ Diễn lạnh lùng nhìn hắn, trở mình ngã xuống ngủ, một chữ cũng không nhiều lời thêm với hắn.
Lạc Khiêm cũng không để ý, dựa vào đầu giường tự mình từ từ lật xem, không lâu sau đột nhiên kì lạ nói:
"Ách đợi đã, sao hai người kia đều có…"
Lông mi Hạ Diễn hơi động một chút, bên cạnh lập tức có người đẩy bả vai y, hưng phấn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!