Chương 42: Em không thoải mái sao?

Bên trong tiệm áo cưới.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong, mặc dù bên ngoài nhiệt độ hơi thấp, nhưng bên trong lại có khí ấm bốc lên vô cùng ấm áp

Ấm áp như vậy, nhưng lòng của Bạch Yên Nhiên không hề ấm áp, cô đảo tay trên album ảnh cưới, có chút không yên lòng

Tay cử động, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, cả người giống như rời khỏi nơi này

"Thế nào?" Cố Thừa Diệu thấy cô khác thường, tầm mắt rơi vào album ảnh cưới: "Có phải không thích hay không? Nếu như không thích chúng ta đến nơi

khác. Hoặc trực tiếp đên Milan cũng được."

Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên, có chút tái nhợt cười với Cố Thừa Diệu: "Em không sao."

Bụng ẩn ẩn đau, đau đớn này như nhắc nhở cô, hạnh phúc bây giờ của cô chỉ được xây dựng trên một lời nói dối

"Em không thoải mái sao?" Cố Thừa Diệu nhìn Bạch Yên Nhiên, gương mặt tuấn

dật đầy vẻ ân cần. Nắm lấy tay của Bạch Yên Nhiên: "Tay của em sao lạnh

như vậy?"

"Em không sao." Bạch Yên Nhiên có chút run rẩy

"Còn nói không sao." Trong mắt Cố Thừa Diệu hiện lên vẻ lo lằng và tự trách: "Sớm biết như vậy không cần đến xem áo cưới làm gì. Đi, không xem nữa,

gọi điện thoại đặt từ Milan."

"Thừa Diệu…"

"Nếu em không

thích Milan thì Paris cũng được." Lúc Cố Thừa Diệu nói, không quên đặt

tay lên bụng Bạch Yên Nhiên: "Bây giờ em không thể so với người bình

thường. Là hai người rồi, không thể quá mệt mỏi."

"Không cần."

Bạch Yên Nhiên nắm chặt tay Cố Thừa Diệu, vẻ mặt có chút cầu khẩn:

"Không cần phiền phức như vậy. Cứ như vậy là được rồi."

Lúc nói chuyện, ngón tay chỉ lên một cái áo cưới: "Cái này đi."

"Cái này?" Cố Thừa Diệu nhìn Bạch Yên Nhiên lựa chọn, gật đầu một cái: "Em thích là được rồi."

"Em thích, rất thích." Lúc Bạch Yên Nhiên nói chuyện, dán sát mặt lên bả

vai Cố Thừa Diệu, trong mắt toát vẻ vô cùng lo lắng: "Thừa Diệu, em thật sự có thể gả cho anh sao? Tại sao em cảm giác giống như mình đang nằm

mơ vậy?"

"Thật là một bé ngốc." Cố Thừa Diệu ngắt cái mũi của cô: "Em đã có con với anh, em không gả cho anh thì gả cho ai?"

Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng nhợt, vẻ mặt đột nhiên liền thay đổi có chút ítquái dị: "Thừa diệu, anh, em…em?"

Nếu như không có đứa bé, anh…anh sẽ lấy em sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!