Chương 410: Kết Thúc: Nắm Tay Nhau Chung Sống Tới Già

Khi Diêu Hữu Thiên tỉnh dậy, đã nhìn thấy Cố Thừa Diệu đang ngồi ở bên giường.

Trời đã sáng rồi, bóng dáng cao lớn của anh, dáng vẻ chăm chú, khiến Diêu Hữu Thiên mê man trong nháy mắt.

Chớp chớp mắt, lúc này mới nghiêm túc nhìn Cố Thừa Diệu.

Anh vẫn mặc đồ ngủ tối hôm qua, đeo hai quầng thâm đen ngồi yên không động đậy. Hai mặt luôn nhìn chằm chằm cô. Nhưng không có tiêu cự.

Bởi vì cô đã dậy, anh cũng không phát hiện.

Có chút khó hiểu đưa tay ra muốn chạm vào trán anh, xem thử anh có phải là vì trời quá lạnh mà bị cảm rồi không.

Có điều tay còn chưa chạm vào trán Cố Thừa Diệu, đã bị Cố Thừa Diệu túm lấy.

"Dậy rồi à?"

,

"Anh làm sao vậy?" Diêu Hữu Thiên ngồi dậy. Có chút nghi hoặc nhìn Cố Thừa Diệu.

Cô không mở miệng còn tốt, cô vừa nói, Cố Thừa Diệu đã ôm cô thật chặt.

Anh ôm rất chặt, gần như muốn nhào cô vào cơ thể mình.

"Thừa Diệu?"

Diêu Hữu Thiên ngây ra, nhưng cảm nhận được cơ thể của Diêu Hữu Thiên, dường như run rẩy, anh đang sợ hãi?

Làm sao có thể? Giơ tay lên ôm lấy anh, Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn anh: "Anh làm sao vậy?"

,

"Thiên Thiên." Trái tim của Cố Thừa Diệu rất không yên ổn, hôm qua anh rất muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Anh vừa ngủ thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng Diêu Hữu Thiên cả người toàn là máu.

Cảnh tượng đó khiến anh làm thế nào cũng không có cách ngủ tiếp nữa, vì vậy bắt đầu từ nửa đêm, anh đã không ngủ nữa, liên tục trông giữ Diêu Hữu Thiên, nhìn cô.

Trong đầu lộn xộn rối tung, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Như vậy là sao?" Diêu Hữu Thiên vỗ lưng anh, tỏ ý anh buông mình sao.

Nhưng Cố Thừa Diệu giống như không nghe thấy, ngược lại ôm chặt hơn.

Anh thật sự sợ, vô cùng sợ.

,

"Thiên Thiên. Chúng ta không cần đứa bé này có được không?"

Diêu Hữu Thiên cho rằng mình đã nghe lầm: "Anh nói cái gì?"

"Anh nói, chúng ta không cần đứa bé này." Cố Thừa Diệu đã nghĩ rất kỹ: "Dù sao chúng ta đã có Phàm Phàm rồi. Mà hiện giờ sức khỏe của Phàm Phàm cũng không có vấn đề nữa. Cho nên chúng ta đừng sinh nữa có được không?"

Anh sai rồi, anh nên làm tốt biện pháp phòng tránh, như vậy Diêu Hữu Thiên sẽ không mang thai nữa.

"Anh điên rồi." Diêu Hữu Thiên trợn to mắt, rốt cuộc anh có biết mình đang nói gì hay không.

"Anh không điên. Anh rất lý trí." Cố Thừa Diệu vừa nghĩ tới cảnh tượng trong mộng, đã cảm thấy cả người đều run rẩy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!