Diêu Hữu Thiên nói cực kỳ nhẹ nhàng, âm thanh lại vô cùng ôn hòa
Nhưng mà nói ra những lời như vậy, còn có cái giọng điệu kia, cùng ánh mắt của cô quả thật rất khác biệt
Đừng nói tới sắc mặt của Bạch Yên Nhiên đại biến, lúc này Abbott cũng khiếp sợ nhìn Diêu Hữu Thiên
Cái gì là trói em trên giường? Cái gì là giày vò cả một buổi tối?
Lời như vậy, cho dù ai nghe cũng sẽ hiểu lầm
"Thiên Thiên" Abbott cũng muốn hỏi rõ ràng. Cố Thừa Diệu lại biến sắc mặt trước
"Cô kia, cô nói lung tung cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Ngày thường Diêu Hữu Thiên cũng không bén nhọn. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô dễ bị người ta khi dễ
Chỉ là một bộ quần áo, không mua thì không mua. Nhưng mà hôm nay Cố Thừa
Diệu hành động như vậy, dáng vẻ bảo vệ Bạch Yên Nhiên như vậy, làm cho
cô không khỏi cực kỳ khó chịu
Đến bây giờ cô còn nhớ rõ đêm đó, người đàn ông này nhận một cú điện thoại, ném cô ở khách sạn rồi bỏ đi
Mặc dù là cô trêu chọc anh ta trước, nhưng mà anh ta cũng thật không có phong độ
Trong lòng Diêu Hữu Thiên khó chịu, đương nhiên ngoài miệng cũng không khách khí
"Ngày đó anh kéo em tới một căn phòng, lại đè em trên giường, còn trói chặt tay của em. Em…thật sự vất vả cả một buổi tối đó."
Quả thật rất vất vả, tay bị trói, lại giãy ra không được, đêm đó cô ngủ rất không thoải mái
Nếu hôm nay thái độ của Cố Thừa Diệu khiêm hòa một chút, có lẽ cô sẽ quên đi
Nhưng mà hiện giờ, cô không có ý định như thế. Muốn giả bộ đáng thương, không phải cô không làm được, chỉ là không thèm làm.
"Anh…" Mặt mũi Bạch Yên Nhiên trắng bệch, tái nhợt nhìn Cố Thừa Diệu, hoàn
toàn không dám tin anh làm ra chuyện như vậy. Mới vừa rồi thậm chí anh
còn nói không biết cô gái này
Sắc mặt Cố Thừa Diệu cũng khó coi,
hai tay xuôi bên người nắm lại thành quyền. Nếu như Diêu Hữu Thiên không phải là phụ nữ, nói không chừng anh sẽ cho cô một đấm.
"Này, cô
kia, cô còn nói lung tung nữa thì đừng trách tôi không khách khí?" Nói
ái muội như vậy, giống như bọn họ thực sự có cái gì đó
"Được rồi, em không nói." Diêu Hữu Thiên nhìn Bạch Yên Nhiên một cái, dường như bị Cố Thừa Diệu áp lực nên không nói nữa, vẻ mặt đáng thương. Rõ ràng là
bị Cố Thừa Diệu uy hiếp mới không dám mở miệng
Bạch Yên Nhiên
nhìn biểu hiện của Diêu Hữu Thiên, trong lòng vừa sợ vừa đau, không nhịn được liền kéo tay Cố Thừa Diệu: "Thừa Diệu, anh…hai người…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!