Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Lúc anh và em biết nhau, em đã nói với anh em tên Tần Hi."
Từ Hi Nhiễm nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, cô nói: "Cho nên những gì Trình Vân Khải nói đều là thật? Anh đã biết em từ trước khi kết hôn rồi ư?"
"Có một phần là thật, đúng là chúng ta đã quen biết trước khi kết hôn. Bà mối kia cũng là do anh sắp xếp. Nhưng cái chết của mẹ em không liên quan đến anh. Sau khi em tới Lạc Thành, anh mới quen em."
"Sau khi đến Lạc Thành sao?"
"Đúng, đó là khi mẹ em vừa qua đời không lâu, em được bố đón đến Lạc Thành. Lúc đó em nghe lén được bọn họ nói muốn đưa em đến trại trẻ mồ côi nên đã sợ hãi chạy ra ngoài. Ngày đó, sau khi em chạy khỏi nhà thì đã gặp anh." Ánh mắt Tưởng Dư Hoài nhìn cô sâu hơn, anh nói: "Nhưng năm đó lúc gặp anh em mới chỉ sáu tuổi, em còn nhỏ tuổi, có lẽ đã quên rồi."
Từ Hi Nhiễm túm góc áo chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, cô điều chỉnh hô hấp một lúc mới nói: "Sao anh không nói cho em biết?"
"Em đã quên rồi nên anh cũng không nhắc lại nữa."
"Vậy nên Trình Vân Khải nói không sai, buổi xem mắt của chúng ta năm đó đều do anh trăm phương ngàn kế sắp xếp sao?"
Rõ ràng biểu cảm của cô khi nói lời này không hề có ý trách cứ, nhưng không biết tại sao, Tưởng Dư Hoài vẫn như bị kim châm, anh nói: "Là anh sắp xếp."
Từ Hi Nhiễm cảm thấy đầu óc rất loạn, cô cố gắng sắp xếp lại tất cả, muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng lại phát hiện hoàn toàn vô dụng.
Từ Hi Nhiễm nói: "Dừng xe lại bên đường."
Nghe cô nói vậy, Tưởng Dư Hoài nắm lấy tay cô theo bản năng, anh hỏi: "Em muốn làm gì?"
"Gần đây biết quá nhiều chuyện, hơi đau đầu, em cần yên tĩnh một chút." Từ Hi Nhiễm nói xong lại nói: "Dừng lại bên đường."
Tài xế không trả lời, anh ta chỉ nghe lời Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm nói với anh: "Có thể bảo anh ta dừng lại không?"
Tưởng Dư Hoài cho tài xế một ánh mắt qua kính chiếu hậu, lúc này xe mới từ từ dừng lại bên đường. Từ Hi Nhiễm liếc nhìn bàn tay bị anh nắm, Tưởng Dư Hoài vẫn chưa buông ra, anh nhẹ giọng gọi cô: "Hi Nhiễm…"
Cô tránh ánh mắt anh, trên mặt không có chút nhượng bộ. Tưởng Dư Hoài cũng không muốn ép buộc cô, dần dần nới lỏng tay. Từ Hi Nhiễm đẩy cửa xe ra xuống xe. Tưởng Dư Hoài lại không nhịn được gọi cô lại: "Hi Nhiễm, nghĩ xong rồi thì gọi điện thoại cho anh nhé."
Cô không trả lời anh, xuống xe không chút do dự.
Tưởng Dư Hoài tựa vào chỗ ngồi nhắm mắt lại. Anh biết sớm muộn gì cũng phải nói chuyện này cho cô. Lúc Trình Vân Khải điều tra chuyện của anh, anh cũng biết. Anh không thể tự nói cho cô thì thông qua miệng người khác cũng được. Vậy nên khi biết Trình Vân Khải đang điều tra mình, anh cũng không ngăn cản. Nhưng hiện tại anh phát hiện hình như quá sớm rồi, đã để cô biết quá sớm. Có lẽ tình cảm cô dành cho anh vẫn chưa đủ sâu để có thể tha thứ cho những gì anh đã làm.
Có lẽ nên đợi đến lúc bọn họ có con rồi mới nói cho cô thì hơn.
Tưởng Dư Hoài đột nhiên mở mắt ra, nét bối rối hiện lên nơi đáy mắt, anh nói với tài xế: "Theo sát cô ấy."
Nhưng xung quanh rất nhiều người, sau khi đi theo một đoạn vẫn để lạc mất cô. Tưởng Dư Hoài xuống xe, nhìn một vòng, xung quanh có đủ loại người, nhưng không có Từ Hi Nhiễm.
Anh nhớ lại ngày đó cô cũng biến mất như vậy, đột nhiên không thấy tăm hơi, cho dù anh tìm thế nào cũng không tìm được cô.
Tưởng Dư Hoài lấy điện thoại gọi cho cô, cô đã tắt máy. Lòng Tưởng Dư Hoài càng thêm nặng trĩu, anh vừa gọi điện thoại vừa tìm kiếm xung quanh, vừa rồi cô đã biến mất ở đây. Điện thoại không gọi được, anh vẫn không tìm được cô.
Đáy lòng anh hốt hoảng, tay chân lại cảm thấy rã rời. Có khi nào cô sẽ rời khỏi anh không, có khi nào anh sẽ đánh mất cô không?
Hình như lần này anh thật sự tính sai rồi, có lẽ cô không thích anh đến vậy, có lẽ nên giấu cô cả đời, đừng cho cô biết chân tướng.
Quen biết thế nào cũng đâu quan trọng, không phải cô cũng đã quên rồi sao?
Có phải anh đã quá tự tin khi cho rằng cô sẽ không rời xa mình rồi không? Nếu cô không chịu tha thứ cho anh thì sao, nếu cô thật sự rời xa anh thì phải làm sao đây?
Tưởng Dư Hoài nói tài xế lái xe đến những nơi cô có thể đi. Nhà hàng họ từng ăn cơm cùng nhau, khách sạn họ từng ở và cả tiệm ăn vặt mà cô thích nhất kia, nhưng không thấy, mọi nơi đều không thấy cô.
Điện thoại vẫn không gọi được, cô đã cố ý tắt máy, cô không muốn gặp anh.
Tưởng Dư Hoài tìm suốt một đêm, đi lại thời gian dài đã làm cho mỏm cụt của anh lại bắt đầu bị viêm. Lần này còn viêm nặng hơn lần trước. Nhưng anh hoàn toàn không thèm quan tâm. Anh nói tài xế lái xe đến cửa công ty Từ Hi Nhiễm, đợi cho đến hừng đông, đợi đến giờ làm việc. Anh biết từ trước đến nay cô luôn nghiêm túc với công việc, bao nhiêu năm đi làm cô chưa từng đến muộn. Thế nhưng anh đợi bên ngoài hồi lâu vẫn không thấy cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!